Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 469

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-27 11:17:16
Lượt xem: 10

Lúc này Kha Nhan mới mở cửa ra, cửa vừa hé ra, một người mạnh mẽ xông vào.

"Mày là con gái của Kha Dũng phải không?"

"Các anh là ai? Tại sao lại xông vào nhà tôi? Á..."

Không chờ cô ta nói xong, người đàn ông đã xông lại, sau đó hất kẻ đang say xuống mặt đất, thuận tay đóng cửa, cài chốt.

Trong lòng Kha Nhan biết không ổn, muốn chạy nhưng lại bị gã đàn ông túm tóc kéo lại. Da đầu như muốn rách toạc, cô ta không nhịn được hét lên.

Trong mắt gã đàn ông hộ vẻ hung tợn, duỗi tay bóp chặt lấy cái cổ mảnh khảnh của cô ta, "Còn gào nữa ông g.i.ế.c c.h.ế.t con mẹ nhà mày!"

Kha Nhan lắc đầu, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

"Có gào nữa không?"

Kha Nhan khóc lóc, đáp "không".

Người đàn ông như được lấy lòng, nhếch miệng cười một cái: "Cũng biết điều đấy, ngoan hơn thằng cha nát rượu của mày nhiều."

Kha Nhan mím chặt miệng, sắc mặt trắng bệch, môi cũng không ngừng run rẩy.

Gã đàn ông ung dung ngồi xuống ghế sofa, sau đó lại tỏ vẻ ghét bỏ, ngồi dịch sang chiếc ghế gỗ.

"Ông... Muốn làm gì?" Kha Nhan tranh thủ lúc người đàn ông đó không chú ý liền rúc vào một góc, tay bảo vệ trước ngực, dáng vẻ phòng thủ.

Ánh mắt người đàn ông hung tợn, tóm lấy cổ áo cô ta kéo tới trước mặt, "Làm gì à? Đương nhiên là tìm thằng cha ma men của mày đòi tiền rồi!"

"Tôi không có tiền... Là ông ấy nợ ông, không phải tôi, ông đừng tìm tôi làm gì..."

"Cha nợ con trả là chuyện bình thường. Sao hả, mày muốn chối?"

"Tôi thật sự không có tiền..."

Gã đàn ông đá thẳng vào bụng cô ta, lại túm lấy tóc kéo lại, làm lơ tiếng hét thê thảm của cô gái, đá đạp thêm mấy cái, "Giờ thì đã có tiền chưa?"

Kha Nhan chỉ cảm thấy bụng như bị lửa đốt, ngũ tạng lục phủ đều lệch khỏi vị trí. Nếu không phải gã đàn ông kia còn đang túm chặt tóc của cô ta, có lẽ cô ta đã ngã thẳng xuống đất rồi.

"Thật sự... không có tiền..."

"Hừ, không ngờ mày cũng cứng đầu cứng cổ đấy." Gã đàn ông cười lạnh, nhìn Kha Dũng say rượu bất tỉnh nhân sự trên đất, sau đó liền không hề khách khí giẫm mạnh lên năm đầu ngón tay lão ta.

Kha Dũng hét lên thảm thiết, rốt cuộc không thể tiếp tục giả bộ được nữa: "Anh Lục xin tha mạng! Tôi... tôi thật sự không có tiền mà..."

"Là sao? Chẳng phải vừa rồi mày nói con gái của mày có tiền cơ mà, bao nhiêu ấy nhỉ? Hình như tao đã quên..."

"Hai ngàn! Con bé này có hai ngàn tệ! Tối hôm trước tôi tận mắt nhìn thấy nó đếm!" Kha Dũng lập tức bán đứng con gái mình.

Kha Nhan trừng mắt, bộ dạng không thể tin nổi, nhưng cảm xúc này chỉ xuất hiện một giây, sau đó lập tức c.h.ế.t lặng. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Tám lần? Chín lần? Mười lần?

Căn bản không thể đếm hết được...

Khi người đàn ông mà cô ta gọi là "ba" này đưa một khách làng chơi tới nhà, muốn cô ta bán thân thì Kha Nhan đã biết mình là một đứa trẻ mồ côi... không cha không mẹ.

Đã quen bị bán đứng rồi mà, chẳng phải thế sao?

Thế nên, có gì phải kinh ngạc chứ?

"Tao khuyên mày, ngoan ngoãn lấy tiền ra đây, nếu không tao g.i.ế.c hắn!" Gã đàn ông lấy từ trong túi quần ra một con d.a.o gọt trái cây và đặt lên động mạch trên cổ Kha Dũng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/469.html.]

"Nhan Nhan, con gái ngoan, con phải cứu ba với! Khi con còn nhỏ, ba yêu thương con nhất, thường đưa con tới công viên chơi mà, còn dạy con đi xe đạp..."

"Câm miệng!" Kha Nhan như bị thứ gì đó làm cho kích động, ôm đầu hét lên.

Kha Dũng vừa khóc vừa kể lể, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, "Anh Lục, anh ta cho tôi đi mà, tha cho tôi đi..."

Gã đàn ông thì chẳng thèm để tâm, tiếng hét của thiếu nữ đ.â.m vào màng tai làm gã thấy đau nhức, giơ tay ra tát một cái, "Có tin ông đây cắt lưỡi mày không hả!"

Hai tai Kha Nhan ù đi, không dám hét nữa.

"Tao lặp lại lần cuối cùng, lấy tiền ra đây!"

Cô ta không nói gì, cắn môi đầy quật cường. Đó là số tiền cô ta đi dạy gia sư nửa học kỳ mới kiếm ra, tuyệt đối không thể đưa cho gã...

Gã đàn ông đã mất đi sự kiên nhẫn, ánh mắt đột nhiên âm u, sâu kín: "Không muốn đưa tiền chứ gì? Vậy thì đơn giản thôi, đổi cách khác."

Trực giác không hay mách bảo Kha Nhan, ngay khi cô ta vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp sự tà ác chớp động trong mắt người đàn ông. Đáy lòng cô ta trầm xuống, bất chấp trên người có vết thương, bò dậy muốn chạy ra phía cửa trốn đi.

Gã đàn ông cười lạnh, dường như đã sớm nhìn ra ý đồ của cô ta, ngay khi cô ta vừa đặt tay lên then cửa liền nhẹ nhàng kéo một cái...

Có đôi khi, Thiên đường và Địa ngục chỉ cách nhau một lằn ranh.

Kha Nhan co rúm người rúc vào trong góc, cuộn tròn người lại, ẩn sâu vào bóng tối.

Một đôi giày cao gót màu bạc xuất hiện trong tầm mắt, cô ta nhớ rõ, bạn cùng phòng của cô ta cũng thường xuyên đi giày của hãng này, giá trị cực kỳ xa xỉ.

"Sao, yêu cầu của tôi không khó chứ?"

Một hương thơm theo gió xộc vào mũi, hoàn toàn khác với mùi mồ hôi hôi hám trên người gã đàn ông kia. Ánh mắt Kha Nhan dại ra, không nói được, không nói cũng không được, dường như đã trở thành kẻ đần độn.

Chủ nhân của hương thơm cũng không nóng nảy, chỉ thở dài một cái: "Nếu không nhờ có tôi thì em đã sớm bị gã lưu manh kia cưỡng bức rồi. Mà sở dĩ em gặp phải tất cả những chuyện này, đều do Đàm Hi làm hại cả."

Tròng mắt Kha Nhan hơi đảo: "Đàm Hi..." Âm thanh nỉ non.

"Nếu không phải cô ta cướp vị trí chơi trống của em thì sao em có thể đoạn tuyệt với đám người Hàn Sóc chứ? Tất nhiên càng không phải co đầu rút cổ trốn ở nhà, ngược lại còn để bọn đòi nợ tìm được cơ hội?"

Kha Nhan cắn chặt môi, dường như không định nói chuyện.

Nhưng người phụ nữ kia vẫn rất kiên nhẫn, trong mắt xuất hiện ánh sáng kỳ dị như ánh sao sáng lộng lẫy trên bầu trời đêm: "Nếu như em làm theo những gì tôi bảo, không những có thể cho Đàm Hi một bài học mà còn có thể bác bỏ hết mọi hiềm nghi liên quan tới mình. Chẳng lẽ em không muốn quay lại LAND sao? Tôi nghe nói, hình như tập đoàn Tinh Huy có ý định muốn ký hợp đồng. Một khi được đi diễn, em sẽ trở thành đại minh tinh, tùy tiện chạy một quảng cáo cũng có thể kiếm được năm con số."

Ánh mắt Kha Nhan khẽ nhúc nhích, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trước mặt. Đáng tiếc, cô ta ngồi xổm, đối phương lại đứng nên chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.

"Cô... có thù oán với Đàm Hi ư?"

Người phụ nữ cong môi: "Thù cũ."

"Tại sao lại giúp tôi?"

"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè."

"Lỡ như tôi thất bại..."

"Tuyệt đối sẽ không. Tôi đảm bảo, cô ta nhất định sẽ phải nghỉ học."

Kha Nhan vẫn còn do dự. Cô ta không ngốc, thậm chí tâm tư còn rất linh hoạt, tất nhiên biết trong chuyện này có nguy hiểm. Cô ta cũng chẳng còn gì nhiều, không thể thừa nhận bất kỳ sự mất mát nào nữa.

"Xem ra, em không muốn rồi." Người phụ nữ vẫn bình tĩnh nói, không hề có dấu hiệu tức giận, "Nếu tôi có thể cứu em thì cũng có thể để gã đàn ông đó làm nốt chuyện còn dang dở vừa rồi."

"Cô!"

"Chỉ cần tôi gọi một cuộc gọi..."

Trong mắt Kha Nhan lộ vẻ kinh hãi, những hình ảnh lúc trước chẳng khác nào con rắn quấn chặt lên cổ cô ta, khiến cho cô ta không thể nào thở nổi.

Loading...