Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 466
Cập nhật lúc: 2025-02-27 11:15:30
Lượt xem: 10
Môi Hàn Sóc run rẩy, tuy rằng đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng vẫn không giấu nổi sự luống cuống, ánh mắt đầy vẻ bất lực cùng mê man, chẳng lẽ cứ thế mà xong sao?
Cô không cam lòng, cô cực kỳ hối hận...
Sự tuyệt vọng khi bị người phản bội và không thể tranh giải quán quân làm cho sắc mặt Hàn Sóc lập tức trắng bệch.
“Tớ có cách!” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng, “Đại Quang, cậu chạy tới phòng chúng ta vừa nghỉ mang cốc cà phê mà tớ vừa mới dùng tới đây, còn có nước khoáng trên bàn nữa, lập tức lấy về!”
“Được!”
“Ngũ Mộc, cậu đi nói với ban tổ chức một chút, xem có thể xin thêm một cái microphone được hay không, cả giá đặt microphone nữa.”
“Ừ.”
Hàn Sóc ngơ ngác nhìn Đàm Hi, “Chẳng lẽ cậu muốn dùng cốc nước...”
“Rất giống, không phải ư?”
“Nhưng âm thanh quá nhỏ...”
“Nên tớ mới bảo Ngũ Mộc đi xin thêm một cái microphone nữa.”
“Liệu có được không?”
Đàm Hi nhún vai, “Không có cách nào tốt hơn cả đâu, đành phải ngựa c.h.ế.t coi như ngựa sống mà chạy thôi.”
“Hi Hi, xin lỗi cậu, tớ không biết cậu ta lại là loại người này...”
“Đừng nói gì hết, thi đấu xong rồi nói tiếp.”
“Ừ!”
Lúc Đại Quang mang cốc và nước khoáng tới thì cũng vừa đến đoạn Mai Ngọc Sầm tiến vào đoạn cuối.
MC và người của ban tổ chức dọn nhạc cụ đi, cho bọn họ tranh thủ thêm được một chút thời gian.
Đàm Hi không ngừng thử âm thanh, cuối cùng xác định được độ cao thích hợp của cột nước, “Được rồi, mọi người điều chỉnh hơi thở, bình tâm tĩnh khí, sau đó... lên sân khấu!”
“Lên!”
“Cố lên!”
Khi khúc nhạc dạo kỳ ảo ngân nga vang lên một cách bất ngờ, toàn trường lập tức im bặt, dường như đã bị đưa tới thành phố Ulaanbaatar rộng lớn nơi dị quốc xa xôi!
Hàn Sóc khẽ khép mắt lại...
“Anh đi rồi
Bao nhiêu năm xa cách
Anh còn ở
Bên cạnh em
Những tháng ngày được ngắm nụ cười trên gương mặt anh
Giờ nhắm mắt lại em vẫn còn thấy rõ...”
Tiếng guitar vang lên, Đại Quang hòa âm vào, Đàm Hi gõ vang chũm chọe, tiếng chuông bò phụ trợ, đương nhiên, lúc này đã đổi thành một cốc nước khoáng.
Hàn Sóc lại bắt đầu cao giọng.
“... Đêm Ulaanbaatar
Ôi, anh ở đây
Anh tồn tại trong từng ngóc ngách của thế giới này
Hú hu...
Ôi, anh ở đây
Anh xuyên gió, xuyên mây, xuyên qua tất cả để trở về...”
“Đây... là ca khúc tự mình biên soạn à?” Giáo sư khoa thanh nhạc cao cấp lẩm bẩm tự hỏi, có vẻ không thể tin nổi.
Dạ Huy Nguyệt nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn lên sân khấu lại đầy lửa nóng và tính toán. Dù thế nào, bản chất của anh ta cũng là một thương nhân, giỏi khai quật tất cả những gì có thể làm ăn được.
“Ố ồ, cậu có vẻ ưng ý người ta ấy nhỉ?” Giọng An Diệu lạnh căm.
“Cút sang một bên! Cái gì mà ưng ý hả? Lớn thế này rồi mà ăn nói chả ra sao, xứng đáng bị ba cháu đánh đòn!”
“Cậu có dám nói là cậu không coi trọng ban nhạc này không?”
“Phải thì sao hả? Hơn nữa, người ta quả thực rất xuất sắc mà.”
“So với cháu thì sao ạ?”
“Thôi té sang một bên đi!” Dạ Huy Nguyệt tức giận trừng mắt, “Còn chẳng phải bảo cậu khen cháu chứ gì? Hừ, còn lâu cậu mới mắc lừa ấy.”
“Cậu đang khen cháu đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/466.html.]
“Cái thằng nhãi nhà cháu...”
An Diệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cậu, nói thật nhé, ký với nhóm này đi. Qua cái thôn này là sẽ chẳng còn cửa hàng nào nữa đâu.”
Ánh mắt Dạ Huy Nguyệt lập lòe, “Sao hả, cháu cảm thấy có hứng thú à?”
“Cháu á? Thôi bỏ đi ạ... Đã sớm quen độc lai độc vãng rồi. Hơn nữa, ca hát không phải bản mạng của cháu, đóng phim mới là vương đạo.”
“Được rồi, cậu mặc kệ cháu. Có điều, chuyện ký hợp đồng không vội được.”
“Có gì lăn tăn ạ?” Hiếm khi cậu chủ An để tâm tới cái gì, có điều ban nhạc LAND này rất hợp với mắt anh ta, tất nhiên không ngại khen thêm vài câu trước mặt ông cậu nhà mình rồi.
“Hát chính thì đùng là có một chút bản lĩnh, có điều vẫn còn chưa được mài giũa, hơn nữa nữ sinh chơi rock and roll đa phần khó quản giáo lắm, mỗi người đều là ông trời ấy. Đương nhiên, cậu không phủ nhận, sự hoang dã khó thuần cũng là điểm hấp dẫn người lớn nhất của bọn họ, nhưng nhất định phải có mức độ.”
“Thế nên, cậu sợ không bắt được người à?”
“Cậu chỉ sợ không quản giáo được.” Dã tính có thể có, nhưng không thể làm quá.
“Không tin vào bản thân mình thế sao?”
Dạ Huy Nguyệt nhìn cháu trai với vẻ buồn cười, “Đôn Nhi này, cháu biết nói chuyện giúp người ta từ bao giờ thế hả?”
“Nói chuyện giúp gì chứ? Cái này của cháu gọi là có mắt nhìn người, OK?”
Dạ Huy nguyệt cười khẽ, không muốn tranh cãi nữa.
“Cậu, ngoại trừ hát chính ra, cháu thấy keyboard với tay trống cũng không tệ đâu.”
“Đúng là không tệ.”
“Một câu, có ký hay không?”
“Hừ, thằng khỉ con nhà cháu, vội cái gì chứ hả?”
Cho dù An Diệu có ra sức đề cử thế nào, Dạ Huy Nguyệt vẫn bày tỏ thái độ duy nhất: không gấp gáp.
“Rồi, cháu cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi. Cậu là lão đại của Tinh Huy, cậu quyết định.”
“Thằng nhãi ranh cháu cũng có giác ngộ đấy.”
“Hừ hừ.”
“Đúng rồi, cậu đã gửi video dáng múa cool ngầu của cháu và An An cho ma ma đại nhân của các cháu xem. Cậu tin là chị ấy sẽ rất hài lòng.”
“...”
“Không nói cảm tưởng một chút à?”
An Diệu nắm tay: “Cậu, lúc này coi như cậu lợi hại.”
“Haizz, già rồi! Có điều, tục ngữ nói rất chuẩn, gừng càng già càng cay mà!”
Nam thần An Diệu nghẹn lời.
Màn biểu diễn vẫn đang tiếp tục, sau màn **, lại đến phiên Bass đánh nhạc, trầm thấp và thong thả giống như màn đêm tĩnh lặng và yên ả.
Tiếng đánh lên cốc nước leng keng, kết hợp với tiếng trống Bass tạo ra một không khí thần bí khó miêu tả được bằng lời.
Khi Hàn Sóc mở miệng lần nữa, ngôn ngữ xa lạ được bật ra với vẻ thì thào, được hát theo nhạc, toàn trường lập tức giơ những cánh tay lên.
“Không ngờ vẫn giữ một phần tiếng Mông Cổ nữa sao?” Vị giáo sư già lại kinh ngạc cảm thán một lần nữa, “Đúng là hậu sinh khả úy!”
Tới đoạn kết, Hàn Sóc hát lên bằng giọng cao tới tê tâm liệt phế...
“...Thế giới của chúng ta đang chờ mong điều gì
Thế giới của chúng ta có còn lại gì
Thế giới của chúng ta chỉ còn lại sa mạc khô cằn...”
Đàm Hi biết, giải quán quân đã nằm chắc trong tay LAND rồi.
Trần Bội Bội đứng dưới sân khấu, tức giận đến đỏ bừng hai mắt: “Tại sao lại như vậy? Sao có thể chứ?”
Đồ đê tiện! Lại dám lừa cô ta như thế sao?
Trừng mắt oán giận với nhóm người trên sân khấu, sau đó Trần Bội Bội xoay người đi theo lối cầu thang thoát hiểm. Người dám trêu chọc vào cô ta thì nhất định phải trả giá thật nhiều!
“Bạn học Trần, cậu đã đồng ý cho tôi tiền...”
Chát!
Kha Nhan trừng mắt không dám tin tưởng, “Trần Bội Bội, cậu làm cái gì thế hả?”
“Làm gì à? Đương nhiên là đánh mày rồi!”
“Tại... tại sao hả?”
“Cất cái vẻ mặt đáng thương đầy ghê tởm của mày đi, tao không phải Hàn Sóc, không có lòng thương tiếc cái bọn vong ân bội nghĩa, ăn cây táo rào cây sung đâu.”
Kha Nhan run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch. Đặc biệt là mấy từ “vong ân bội nghĩa” chẳng khác nào một cái tát đập lên mặt cô ta, vừa nóng rát vừa đau.
Trần Bội Bội nhìn dáng vẻ vừa xấu hổi lại vừa hối hận của cô ta, lập tức giận sôi máu: “Ôi chao, đây là cái kiểu đi làm đĩ còn muốn lập đền thờ phỏng? Nếu mày hối hận như thế thì đừng có làm ra mấy chuyện dơ bẩn kia đi? Giờ đã ra tay rồi, không chỉnh c.h.ế.t được người ta nên bắt đầu sám hối à? Mày đang sợ sau khi Hàn Sóc biết sẽ không thèm quan tâm tới mày nữa chứ gì?”