Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 465
Cập nhật lúc: 2025-02-27 10:24:48
Lượt xem: 13
Bỏ đi, kệ cậu ta vậy, cùng lắm thì ngày mai bỏ thêm tí tâm tư xử lý cục diện rối rắm thôi mà...
Hai anh em mỗi người một câu đưa qua đẩy lại, ra chiêu nào, phá chiêu đó, rốt cuộc vì bận tâm đang ở nơi công cộng nên cũng không dám quá khác người, đành phải hậm hực dừng lại.
Quyền điều khiển chương trình lại một lần nữa quay về tay MC: “Tiếp theo đây, người may mắn và An Diệu đều có thể yêu cầu đối phương làm một chuyện, trên nguyên tắc không thể phá vỡ quy củ và vượt rào. Nhớ kỹ, mỗi người chỉ có một cơ hội, một khi xuất hiện yêu cầu không hợp lý thì sẽ bị hủy bỏ tư cách. Hai vị chuẩn bị tốt chưa ạ?”
“Được.” An An mỉm cười.
“Không thành vấn đề.” An Diệu cong môi.
Đứng từ góc của MC nữ, vừa lúc có thể nhìn thấy sườn mặt cùng giãn ra của hai người khá giống nhau. Cô ta lắc đầu một cái, xua tan đi những ý tưởng không thực tế vừa xuất hiện trong đầu...
Nhưng mà, quả thực rất giống!
“Ưu tiên nữ sinh trước!” An Diệu làm một động tác mời cực kỳ lịch thiệp.
An An liền cầm lấy microphone: “Tôi muốn nhìn thấy nam thần vừa múa vừa hát bài PPAP.”
“PPAP” có tên đầy đủ là “Pen - Pineapple - Apple - Pen”, là thần khúc do ca sĩ hài kịch Nhật Bản PICO sáng tác ra, có thể nói là một bài hát tẩy não cực kỳ quái dị, nếu còn múa kèm nữa thì có thể nói là hết hồn.
Khóe miệng An Diệu co giật dữ dội, con bé này chắc chắn cố ý rồi!
Còn nhảy nữa ư? Nhảy cái lông gà í!
Đây chẳng phải sẽ ném hết hình tượng Thiên Vương của anh đi sao?
Quả nhiên, An An vừa dứt lời, toàn trường lập tức cười ầm ĩ, sau đó bắt đầu thành lập mặt trận thống nhất: “Nam thần diễn đi! Nam thần diễn đi...”
Như thể nếu anh ta không nhảy thì mọi người sẽ không ngừng kêu gọi.
Giờ khắc này, An Diệu đã bị thương khắp trong lòng rồi.
An An cười nhẹ nhàng, lại cầm microphone lên: “Thịnh tình không thể chối từ, hay là nam thần cứ thỏa mãn mọi người đi được không? Hay là, ngài không dám nhảy ạ?”
“Hừ! Nhảy thì nhảy!” An Diệu cởi áo khoác ném xuống dưới sân khấu. Mọi người lập tức lao lên cướp như điên.
Anh ta búng tay một cái: “Music!”
Sau đó...
PPAP
I - have - a - pen, I - have - an - apple
(Uhh~) Apple - pen
I - have - a - pen, I - have - pineapple
(Uhh~) Pineapple - pen
Apple - pen~ Pineapple - pen (Uhh~)
pen - Pineapple - Apple - pen
Gương mặt đẹp nghịch thiên kết hợp với dáng múa của chim, vặn mông, lắc mông, lập tức khiến cho toàn trường cười nghiêng cười ngả không dừng lại được.
Rất nhanh, An Diệu đã kết thúc khổ hình của mình, nhìn về phía em gái cười đầy gian xảo.
Ánh mắt An An hơi lóe lên, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình đang chột dạ.
“Tiếp theo đây là tới yêu cầu của tôi, vậy mời bạn An An nhảy một đoạn Gangnam Style đi nhỉ~”
“Ha ha...” Dạ Huy Nguyệt ôm bụng, cười đến toàn bộ cơ bắp cũng co rút lại.
So với anh ta, trợ lý ở bên cạnh lại nhẫn nhịn hơn rất nhiều. Không phải anh ta không muốn há miệng cười cho thỏa thích mà là còn đang có công việc bên mình, không dám quá đường hoàng.
“Quay hết lại chưa?”
Trợ lý gật đầu, tay cầm DV rất tập trung, “Ngài cứ yên tâm, đã ghi lại toàn bộ quá trình rồi.”
“Phì... Cậu nói xem hai đứa này sao lại buồn cười như thế được chứ! Đúng là hai đứa dở hơi cám lợn!”
Trong mắt trợ lý tỏ vẻ nghi hoặc, hình như Dạ Tổng cũng không có ý bài xích nữ sinh kia, ngược lại còn có vẻ... hơi thân mật thì phải?
Ồ, chuyện lạ nha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/465.html.]
An An nhảy hết điệu Gangnam Style với vẻ mặt đen sì, có điều người xinh đẹp nên làm gì cũng đẹp, huống chi từ nhỏ cô đã tập yoga cùng ma ma đại nhân, thân thể cực kỳ mềm mại, cho dù là bài múa buồn cười như thế cũng được cô nhảy với vài phần xuất trần.
Tiểu Công Trúa phục hoàn toàn, “An An của tớ lợi hại quá!”
Mười lăm phút trôi qua, phân đoạn giao lưu cũng kết thúc trong tiếng ồn ào huyên náo.
Cuộc đua cuối cùng chính thức bắt đầu!
Trình tự biểu diễn được quyết định theo cách rút thăm, Trần Bội Bội đầu tiên, Mai Ngọc Sầm thứ hai, LAND cuối cùng.
“Yes! Xem ra, đến ông trời cũng ưu ái cho chúng ta có cơ hội áp trục rồi! Cố lên...”
“Cố lên!”
Trần Bội Bội hát bài “Our time will come” của thiên hậu Vương Phỉ. Tuy rằng ngữ điệu tạm chấp nhận được nhưng giọng hát sắc nhọn ít nhiều đã tạo nên một mỹ cảm linh hoạt tốt đẹp, rất xứng với bộ đầm lả lướt của cô ta, đúng là có thể hút ánh nhìn của người khác.
Đàm Hi gật đầu: “Không tệ, biết tránh nhược điểm, khiến người ta không chú ý tới điểm yếu của mình nữa.”
“Hi Hi, cậu không sao đấy chứ?” Hàn Sóc nhíu mày, cực kỳ không vui, “Không ngờ lại khen ngợi con công hoa đó nữa?”
“Tớ việc nào ra việc đó.”
“Dù sao giọng cô ta cũng kém, điểm này tớ không mắng oan người đâu.”
Ngũ Mộc cũng hiếm khi mở miệng, nói: “Hiện tại những ngôi sao ca nhạc trong giới giải trí có mấy ai được đào tạo âm nhạc tới nơi tới chốn đâu? Toàn dựa vào vẻ bề ngoài, mấu chốt người hâm mộ người ta thích là được rồi.”
“Tớ đồng ý với quan điểm của Ngũ Mộc, chí ít, hiện tại là xã hội ưa hình thức, giá trị sắc đẹp quyết định hết thảy.” Đại Quang vô ý thức sờ lên mặt mình, trong lòng thầm nghĩ chắc mặt cậu ta cũng không tệ lắm đâu... nhỉ?
Trần Bội Bội hát xong, lúc xuống sân khấu, khi đi ngang qua Hàn Sóc, đầu cô ta hất cao, ánh mắt ngạo nghễ, đầy vẻ tự tin.
“Phì... Cẩn thận lộ m.ô.n.g đó nha~”
Sắc mặt Trần Bội Bội lập tức biến đổi: “Đồ thần kinh!”
“Bà đây bình thường hơn mày nhiều, con công hoa!”
Trần Bội Bội giậm chân, hừ lạnh, xách váy, chạy biến, vẻ kiêu căng bày ra quả thực là nước chảy mây trôi.
Hàn Sóc cười tới mức gập cả bụng: “Đấu võ mồm với bà đây à, mày còn non lắm con ạ!”
Mấy người Nhị Hùng trợn mắt há mồm. Đàm Hi thấy nhiều rồi nên tỏ vẻ bình thường.
Người lên sân khấu tiếp theo là Mai Ngọc Sầm. Đàn chị này cũng là người thanh cao ngạo mạn, rất có phong tư, không ngờ lại chọn một bài nhạc Pháp!
Không hổ là chuyên nghiệp, mở miệng một cái là lập tức dẫn tới vô số tiếng cổ vũ chói tai.
“Đây mới là cao thủ.” Ngũ Mộc nhẹ nhàng nói, nhưng tay không tự chủ được mà siết lại.
“Sợ gì chứ? Chúng ta còn hát tiếng Mông Cổ cơ mà, không sợ thua!” Nhị Hùng lại cực kỳ lạc quan.
Đại Quang cũng cảm thấy bọn họ có khả năng thắng rất cao.
“Khả quan lớn cũng đồng nghĩa với việc mạo hiểm lớn. Mọi người lưu ý, tranh thủ đặt cược hết vào ván này đi!” Hàn Sóc làm một bài động viên lần cuối.
“Chị ấy sắp hát xong rồi, giờ mọi người kiểm tra nhạc cụ đi, đừng để xảy ra bất kỳ tình huống nào.”
Đột nhiên, có tiếng hít khí lạnh vang lên.
“Chị, có chuyện gì thế?” Nhị Hùng ở gần Đàm Hi nhất.
“Chuông bò có vấn đề!” Đàm Hi trầm giọng nói.
“Có vấn đề gì cơ?”
Đàm Hi chỉ vào chỗ nào đó, “Nứt ra rồi.”
“Hả? Sao có thể chứ? Không phải là hợp kim sắt sao?”
“Tớ cũng không rõ.”
“Đừng nóng nảy, để tớ chạy tới hậu trường hỏi người khác xem, có lẽ sẽ có người khác có...”
“Không cần.” Ánh mắt Hàn Sóc cũng trầm xuống, cùng Đàm Hi đưa mắt nhìn nhau, “Giờ đã không kịp nữa rồi.”
“Vậy giờ phải làm sao đây? Cái khe nứt đó sẽ làm ảnh hưởng tới âm sắc, không thể dùng tạm như thế được đúng không?”