Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 463

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-27 10:23:52
Lượt xem: 11

An Diệu im luôn, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Tìm bạn gái á? Thôi vậy, anh ta không có khuynh hướng tự ngược mình.

Có điều, nếu có loại cực phẩm giống ma ma đại nhân của anh ta thì anh ta sẽ tuyệt đối thu nhận không hề khách khí gì.

Nếu không thì như em út nhà mình cũng được, rõ là dịu dàng, y như dòng suối ấy...

An An còn chưa biết mình đã được anh hai nhà mình chọn làm hình mẫu kén vợ. Giờ phút này, cô nàng đang ngồi bên cạnh Nhiễm Dao trên ghế khán giả để hò hét trợ uy cho LAND.

"Hắt xì..."

"An An, cậu không sao đấy chứ?"

"Có lẽ do thiếu ôxy thôi, quá ngột ngạt!"

"Hay là tớ với cậu ra ngoài cho thoáng tí nhé?"

"Không cần đâu, xem nốt thi đấu đã."

Bởi vì chỉ còn có năm thí sinh nên đợt thứ hai diễn ra khá nhanh. Lúc công bố điểm, MC liền mời hết các thí sinh dự thi lên sân khấu.

"Thật đáng tiếc, vòng này lại có thêm hai thí sinh ưu tú rời khỏi cuộc thi, tuy rằng không nỡ nhưng đây là sự tàn khốc của mỗi cuộc thi. Tiếp theo đây, tôi xin đọc ba thí sinh đứng đầu, hai thí sinh không được gọi tên chính là người không có duyên với vòng tranh giải quán quân."

Toàn trường lập tức im phăng phắc. Có thể đi tới cuối cùng, những người này đều rất xuất sắc, ngay cả con công lòe loẹt Trần Bội Bội cũng có một chút tài năng, loại ai chọn ai cũng là một quá trình lựa chọn rất khó khăn.

"Xếp hạng ba trong đợt thi đấu thứ hai này chính là... "Xuân giang hoa nguyệt dạ"! Chúc mừng bạn Trần Bội Bội!"

Cô nàng khổng tước cao ngạo liếc nhìn Hàn Sóc, sau đó ưỡn n.g.ự.c bước ra, hưởng thụ tiếng vỗ tay ủng hộ của mọi người, còn tung một cái hôn gió: "Cảm ơn! Nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng!"

"Trận chung kết Đêm Cực quang, đợt thi đấu thứ hai, xếp hạng thứ nhì chính là... "Năm tháng huy hoàng"! Chúc mừng ban nhạc LAND!"

Hàn Sóc hừ lạnh đáp lễ lại Trần Bội Bội, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ khinh bỉ, không phách lối như cô nàng khổng tước mà cúi đầu cảm ơn toàn bộ khán giả và ban giám khảo.

Đứng hạng nhất của đợt hai là Mai Ngọc Sầm, là đàn chị học khoa Thanh nhạc năm hai, vóc dáng cao gầy, nụ cười xinh đẹp và bình thản.

Đây mới là thí sinh chân chính thâm tàng bất lộ! Vòng thứ nhất, cô chỉ đứng thứ năm, vừa vặn chen chân vào danh sách trận chung kết, đợt thứ hai lập tức bay vọt lên vị trí số một.

"Người ta học chuyên nghiệp nên khác hẳn với chúng ta, biết cái gì gọi là có những giai đoạn nên bảo tồn thực lực, có những giai đoạn cần phải bùng nổ, nhìn mà học hỏi đi!" Hàn Sóc dạy dỗ đám người Nhị Hùng.

Sau khi MC biểu đạt vẻ tiếc nuối với hai người bị loại xong lại tiếp tục nói: "Mời ba thí sinh còn lại vào trong hậu trường chuẩn bị, chính thức tiến vào vòng PK cuối cùng. Tiếp theo đây, chúng ta có mười lăm phút rút thăm trúng thưởng, mời An Diệu lên sân khấu chơi một trò chơi nhỏ với những người may mắn, giao lưu trực tiếp luôn..."

Không khí tại sân vận động lập tức tăng vọt, nóng bỏng y như lúc mở màn.

Rốt cuộc, không phải ai cũng có cơ hội đứng chung sân khấu với idol của mình, còn cùng chơi trò chơi nữa chứ...

Đùa bỡn vô số trái tim thiếu nữ, nam thần vốn được luyện thành như thế.

Đàm Hi nhanh chóng tiến vào trong phòng nghỉ, lạnh c.h.ế.t đi được.

Hàn Sóc ném áo khoác cho cô: "Cẩn thận bị cảm."

"Cậu còn nói được hả? Tớ vì ai chứ?"

"..."

"Tháng sau, cậu bao ăn sáng cả tháng."

"Được, tớ làm chân chạy, còn cậu phải cống hiến thẻ của mình."

"Đồ nghèo rách mồng tơi đáng thương."

"Đúng thế, tớ đang chờ cậu bao nuôi đây."

"Bao nuôi?" Đại Quang thò đầu lại gần: "Anh Sóc, anh á?"

Hàn Sóc: "Không được à?"

"A? Đến anh mà cũng có người bao thì không phải em cũng có thể đi làm tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm à?"

Hàn Sóc cắn răng, nắm tay lại: "Có ý gì hả? Có dám nhắc lại lần nữa không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/463.html.]

Đại Quang ù té chạy.

"Chị, đây là bản nhạc cuối cùng, em cảm thấy khả năng hơi khó đấy." Nhị Hùng đưa bản nhạc sang, vẻ mặt hơi nặng nề.

Đàm Hi cúi đầu liếc nhìn qua: "Đúng là không dễ chơi."

Hàn Sóc "a" một tiếng: "Chuông bò đâu? Chuông bò lần trước tớ mua có mang tới không vậy? Phải dùng..."

"Có mang theo đây!" Nhị Hùng lấy từ trong cặp sách của mình ra, còn chưa bóc cả đóng gói.

“Sao lại ở trong tay cậu thế?”

“Kha Nhan đưa cho đấy. Kinh khủng thật, thứ bé xíu thế này mà cũng đắt tới mấy trăm tệ.”

Đàm Hi duỗi tay ra, “Đưa tớ xem nào.”

Nhị Hùng lập tức mở gói đồ ra, “Đây.”

Đàm Hi mân mê một hồi. Cô đã chơi trống jazz nhiều năm, biết có rất nhiều lúc người diễn tấu cần phải có thêm các đạo cụ như chuông bò, mõ, maraca, tam giác linh đủ loại. Nhưng trước đây, cô chưa từng tiếp xúc với những thứ này, thậm chí một vài kiến thức phổ biến cơ bản cũng không biết nhiều lắm.

“Có thể không dùng thứ này không?”

Nhị Hùng lắc đầu, “Trừ phi bây giờ đổi bản nhạc khác.”

Hàn Sóc đã chọn bài “Đêm Ulaanbaatar” từ rất lâu trước kia, sắp xếp tới vòng biểu diễn cuối cùng như pháp bảo tranh giải quán quân, có thể nói là con át chủ bài có lực sát thương cuối cùng của LAND. Hơn nữa mọi người cũng đã chuẩn bị rất lâu, đổi ngay lúc này cũng không được tốt cho lắm.

“Bài hát này từng được ban nhạc Dschinghis Khan (Thành Cát Tư Hãn) trình bày, có xuất xứ từ Mông Cổ, có sắc thái dân tộc cực kỳ nồng hậu, riêng phần tiếng Mông Cổ trong bài này không phải loại mà âm vực của người Hoa Hạ có thể khống chế được. Anh Sóc có âm vực rộng, nhưng đa số thời điểm đều dùng giọng trầm, cho nên nghe mới giống giọng t.h.u.ố.c lá và rượu.”

Nghe Ngũ Mộc nói vậy, Đàm Hi mới nhận ra âm thanh khi hát và khi nói chuyện của Hàn Sóc đúng là không giống nhau.

“Ý tưởng của anh Sóc là sẽ đột phá tại phân đoạn cuối cùng, cất một đoạn âm cao, có lẽ như vậy sẽ hy vọng giành được chiến thắng.”

Thực lực và tiềm lực của Mai Ngọc Sầm đã rõ như ban ngày. Cô ta là sinh viên xuất sắc của khoa thanh nhạc, LAND muốn thắng thì quả thực phải đánh lên mười hai vạn tinh thần mới có thể ứng phó được.

“Có nắm chắc không?” Đàm Hi hỏi.

Hàn Sóc nghĩ một chút, “80%.”

“Được, vậy bài này đi. Đại Quang, cậu làm như lúc trước, dùng bút màu đánh dấu những đoạn cần dùng chuông bò ra cho tớ.”

“Cái này thì đơn giản thôi, cứ để tớ.”

“Có bản ghi âm trước đây khi Kha Nhan tập cùng mọi người không?”

Nhị Hùng móc điện thoại di động từ trong túi ra, “Tớ có ghi âm, nhưng khá nhiều tạp âm.”

“Không sao, cậu chia sẻ cho tớ đi.”

“OK.”

“Chị, chỉ còn mười phút nữa thôi, bây giờ bọn em... nên làm gì?”

“Bỏ ra năm phút để trang điểm lại, sau đó kiểm tra nhạc cụ của từng người. Năm phút cuối cùng chúng ta dạo nhạc thử một lần.”

Đàm Hi nói xong liền cúi đầu xem nhạc phổ. Hàn Sóc đứng canh giữ bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại chỉ điểm, nói chuyện với cô một chút.

“Chỗ đánh dấu dừng này có cần chuông bò phối hợp không?” Vừa nói vừa lắc tay, tranh thủ hoạt động gân cốt.

“Có, hai nhịp, ở giữa kéo dài. Hi Hi, cậu...”

“Hả?”

“Đau tay sao?” Mặt mày Hàn Sóc nhăn nhó.

“Cũng không tới mức đó, có điều vì lâu không chơi nên hơi bủn rủn một tí.”

“Vậy trận tiếp theo...”

“Yên tâm đi, tớ còn có thể tiếp tục được.”

Loading...