Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 461
Cập nhật lúc: 2025-02-26 15:58:48
Lượt xem: 11
"Không có gì. Ngồi xuống đi nào, đừng có khóc nữa."
"Không, tớ muốn đứng nhìn nam thần của tớ hát xong cơ!" Rất kiên quyết.
An An: "..."
Cô biết anh hai mình có sức hấp dẫn lớn, nhưng tới bây giờ vẫn không ngờ là lại lớn tới mức này, nhìn xem, vừa xuất hiện đã khiến một nữ sinh đang ngoan hiền liền trở nên điên cuồng thành dáng vẻ gì rồi? Lúc thì khóc, lúc thì cười, còn kêu gào hò hét nữa chứ...
Hát hết một bài, An Diệu khom lưng cảm ơn, nhận lấy micro từ tay MC, mặc dù vừa mới trải qua một màn biểu diễn vừa nhảy vừa hát nhưng hơi thở vẫn cứ đâu vào đấy.
"Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã cổ vũ; tiếp theo, cảm ơn trường học đã mời tôi tới làm giám khảo." Lại khom lưng một lần nữa, kết thúc.
"Hả? Nói thế là hết rồi à?"
"Đúng là An Diệu có khác!"
"Có tí lạnh lùng, nhưng mà tới thích! He he..."
An Diệu mở màn không nghi ngờ chính là chất dẫn cháy tốt nhất, ngay sau đó, thi đấu chính thức bắt đầu.
Vòng thứ nhất, rút thăm quyết định thứ tự lên sân khấu, mười giám khảo sẽ cho điểm, bỏ ra điểm cao nhất và thấp nhất, còn lại lấy điểm trung bình. Năm tuyển thủ có điểm thấp nhất sẽ bị đào thải, không thể tiếp tục thi đấu nữa.
Đợt thứ hai, năm lấy ba theo quy tắc tương tự.
Cuối cùng mới là tranh giải quán quân.
Vì cam đoan thi đấu công bằng, công khai nên lãnh đạo nhà trường đã mời riêng một bên thứ ba tới làm giám sát, nghiêm khắc thẩm tra tình hình chấm điểm ngay tại hiện trường.
"Tiếp theo đây, cho mời thí sinh dự thi đầu tiên..."
Đàm Hi xem xong tiết mục biểu diễn mở màn liền đi vào trong hậu trường: "Thứ mấy?"
"Năm."
"Ở giữa, thứ tự không tệ."
"He he, là em rút đấy." Đại Quang giơ tay đòi khen ngợi.
"Vẫn không có tin gì của Kha Nhan à?" Đàm Hi nhướng mày.
Nhắc tới tên người này, bốn người còn lại lập tức im lặng. Trên mặt Nhị Hùng treo vẻ lo lắng, Đại Quang thì tỏ vẻ trách cứ, Ngũ Mộc thì lại khinh bỉ, chỉ có Hàn Sóc là mang vẻ mặt phức tạp nhất.
Đàm Hi vỗ vai cô nàng, yên lặng cổ vũ.
Cô biết đó là cảm giác thế nào. Giống như đào hết tim gan ra dâng cho người ta nhưng lại bị người ta giẫm đạp lên một cách vô tình.
"Không sao đâu!" Hàn Sóc cong môi cười.
Đàm Hi lườm cô nàng một cái.
"Gì vậy? Tớ thật sự không sao mà!" Trên mặt rõ ràng là cười nhưng ánh mắt thì cuống quýt tránh né.
"Cậu tự hiểu rõ trong lòng là được rồi."
"... Ừ."
"Chị, thế này có nghĩa là chị đồng ý đúng không?" Nhị Hùng xông tới.
Đàm Hi tránh sang một bên, duỗi tay: "Bản nhạc đâu? Lấy ra đây."
"Yes!"
Đàm Hi nhìn nhạc phổ của ba bài hát để hiểu được cơ bản.
Bài đầu tiên là "Phù hoa", bài thứ hai là "Năm tháng huy hoàng", bài cuối cùng là một bài hát có chất giọng cao vút và phải cực kỳ linh hoạt - "Đêm Ulaanbaatar".
"Cậu biết hát tiếng Mông Cổ hả?" Đàm Hi nhìn thấy ở giữa có một đoạn nhạc không phải tiếng Trung.
Hàn Sóc vò đầu: "He he, một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/461.html.]
Đàm Hi thấy rất nghi ngờ, cô chỉ sợ vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó.
"Này, ánh mắt đó của con nhãi nhà cậu là có ý gì đấy hả? Chưa ăn thịt heo nhưng cũng không có nghĩa là chưa nhìn thấy heo chạy nhé, trước kia thì không, nhưng nửa tháng trước tớ có học rồi, chỉ có mấy câu đó thôi, liệu có bao nhiêu khó khăn chứ? Cho dù hát sai đi chăng thì liệu có ai biết được không?"
"..."
Thí sinh thứ tư kết thúc màn biểu diễn liền có nhân viên ban tổ chức tới báo cho mọi người chuẩn bị.
Đàm Hi đặt son môi xuống, lại rũ tóc ra, cuối cùng cởi luôn cả áo khoác, mặc một cái áo hai dây lên sân khấu.
Khi ánh đèn tối xuống, mọi người bước ra, đứng yên tại vị trí thuộc về chính mình, Đàm Hi khá đặc thù nên từ đầu tới cuối cô được ngồi.
Quá trình biểu diễn không hề xảy ra điều gì ngoài ý muốn, độ ăn ý khi hợp tác vẫn rất cao y như lúc chiều luyện trong phòng tập.
Đáng nhắc tới nhất là, âm sắc độc đáo của Hàn Sóc ngay khi vừa há miệng ra đã lập tức khiến toàn trường kinh diễm, tiếng hoan hô vang lên không dứt.
Năm người cúi chào kết thúc, Hàn Sóc và Đàm Hi đứng giữa ba nam sinh, vườn trường vốn là nơi dễ dàng tạo ra tai tiếng, hơn nữa sinh viên lại là một đám không có việc gì thì sẽ gây chuyện lung tung, vì thế năm người vừa xếp hàng đã khiến cho khán giả không khỏi ồ lên, sau đó có những tiếng trêu chọc vang lên.
"Hi Hi thật sự lên sân khấu sao?"
"Đúng thế, khiến người ta kinh ngạc nhất là khả năng ăn ý với nhóm, phối hợp cực kỳ hoàn mỹ."
"Phòng ký túc của chúng ta trâu bò quá!" Tiểu công chúa cũng cảm thấy thơm lây.
Cô biết đàn piano, An An chơi đàn cổ, Hi Hi chơi trống, A Sóc lại hát rất hay: "Sau này chúng ta nghèo túng thì có thể lập ban nhạc đi hát rong kiếm tiền được ấy chứ!"
An An mỉm cười nhìn cô nàng: "Hy vọng sẽ có ngày mộng tưởng của cậu thành sự thật được."
Năm thí sinh đầu tiên đã biểu diễn xong, MC liền công bố thành tích, không thể nghi ngờ, LAND giành được điểm cao nhất, 97 điểm!
Cao điểm thứ hai là người thi lượt thứ ba - Trần Bội Bội, tuy rằng giọng hát thiếu lửa nhưng lại múa khá đẹp, vừa múa vừa hát, hơn nữa ăn mặc lộng lẫy nên được không ít giám khảo ưu ái.
Ngoài ra, còn có một điểm đáng chú ý nhất, đó là điểm mà An Diệu cho.
Sau khi được bản thân anh ta đồng ý, MC liền công bố, điểm cao nhất vẫn là LAND, có điều Trần Bội Bội thì cực thảm, điểm thấp nhất.
"Ồ, chúng tôi thấy An Diệu đang muốn một cái microphone từ ban tổ chức, không biết có phải anh ấy muốn nói điều gì không ạ?"
"Alo? Khụ... Chỉ nói đơn giản hai câu mà thôi, cũng chỉ là quan điểm cá nhân của tôi. Tôi cực kỳ thích ban nhạc LAND, trên người bọn họ có tinh thần rock and roll cực kỳ đáng quý, tuy rằng còn khá non nớt nhưng tôi tin rằng, chỉ cần bọn họ tiếp tục kiên trì, không bao lâu sau, rất có thể sẽ trở thành kỳ tích đáng kinh ngạc của thế giới."
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
"LAND! LAND! LAND!"
"Cảm ơn lời bình luận của An Diệu, trước hết chúng tôi xin mời năm nhóm thí sinh xuống dưới đài nghỉ ngơi, kế tiếp, xin mời thí sinh thứ sáu..."
Lúc Hàn Sóc xuống cầu thang suýt chút nữa còn bước hụt, còn may có Đàm Hi nhanh tay đỡ lấy cô nàng: "Cẩn thận tí nào!"
"Hi Hi, tớ cảm thấy cứ như đang nằm mơ ấy! Người vừa mới khen chúng ta là An Diệu thật sao?"
"Ừ, ừ, ừ!" Hỏi tới n lần rồi, OK?
"Không ngờ chúng ta lại được Thiên Vương Diệu khích lệ, còn làm người ta vui hơn cả trúng xổ số ấy chứ!"
Đang nói thì đột nhiên bả vai bị đụng mạnh một cái, một tiếng hừ lạnh chui vào trong tai.
Trần Bội Bội ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo làn váy màu xanh nâu, kiêu ngạo y như một con khổng tước.
"Mày bị mù đấy à?"
"Xin lỗi, tao chỉ nhìn thấy người, không nhìn thấy rác rưởi."
"Con mẹ mày mắng ai là rác rưởi hả?"
"Ai đắc ý thì tao mắng người đó!"
Hàn Sóc lập tức bình tĩnh lại, kéo dài một tiếng "ồ": "Mày đang... ghen tị đấy à? Nghe nói mày luôn coi An Diệu là nam thần, xin hỏi mày có cảm giác gì khi bị nam thần cho điểm thấp nhất thế? Có phải cảm thấy rất sung sướng không?"
"Hàn Sóc, mày đừng có đắc ý quá sớm, khen mày hai câu mày liền vểnh đuôi lên tận trời, mày nghĩ mình đã là quán quân thật đấy à?"