Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 456
Cập nhật lúc: 2025-02-24 13:53:05
Lượt xem: 6
He he... Nếu có thể chụp lén một tấm của nữ thần để quăng lên...
"Này Đại Quang, cậu thu lại ngay cái miệng đầy nước dãi kia của mình đi, mọi người còn đang ăn cơm đấy, không thấy tởm à!"
"He he he... Nhìn thấy nữ thần là tớ rất vui, không thể khống chế bản thân được. Lần sau nhất định sẽ chú ý."
Hàn Sóc ném một cái nhìn hình viên đạn qua, thuận thế dán vào trong lồng n.g.ự.c Đàm Hi, còn dùng n.g.ự.c mình cọ lên cánh tay cô một cách cực kỳ đáng khinh: "Đại Quang, nhìn thấy chưa? Nữ thần của cậu là của tôi!"
Đàm Hi lập tức đen mặt.
Đại Quang tỏ vẻ bi thương: "Anh Sóc, anh bắt nạt em là đàn ông chứ gì!"
Ngũ Mộc liếc nhìn cậu ta: "Người anh em, cậu chả có tí tiền đồ nào hết."
Hai má Đại Quang đỏ ửng lên. Cậu sùng bái nữ thần thì có gì sai đâu nào? Chừng này tuổi, có ai không có sở thích đâu chứ?
Đàm Hi lấy ra cho mỗi người một lon cô ca.
"Nhiệt độ thường à?" Hàn Sóc nhíu mày.
"Sáu tiếng nữa các cậu phải lên sân khấu rồi, uống cô ca lạnh dễ bị tiêu chảy lắm."
"He he, Tiểu Hi Hi cậu quan tâm tới anh như thế, anh không biết phải làm thế nào để sủng hạnh cô em đây?"
"... Cút đi."
"Hôm nay các cậu có ai gọi cho Kha Nhan chưa?" Nhị Hùng cất điện thoại vào túi, thuận miệng hỏi một câu.
"Kha Nhan à? Tớ không."
"Tớ cũng không."
"..."
Bốn người nhìn nhau. Đàm Hi cầm lon cô ca dựa vào tường, dường như chẳng quan tâm tới đề tài mọi người đang nói lắm.
Mà trên thực tế, đúng là cô chẳng có liên quan gì hết.
Nếu không phải biết sẵn Kha Nhan không ở đây thì cô cũng chẳng có lòng tốt mang cơm trưa cho đám người này. Đối với người mà cô ngứa mắt, từ trước tới giờ, Đàm Hi luôn làm theo nguyên tắc... không thèm nhìn!
"Nhị Hùng, cậu gọi điện thoại cho cậu ấy xem nào."
"Mới vừa gọi, tắt máy rồi."
Ngũ Mộc nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Giờ này thì chắc đang gia sư rồi. Gia đình nhà đó yêu cầu lúc dạy học phải tắt máy."
"Vậy đại khái khi nào cậu ấy sẽ về vậy?"
"Bốn, năm giờ gì đó."
Hàn Sóc nghĩ nghĩ: "Chắc sẽ tới kịp thôi..."
"Nhân viên trang phục và chuyên viên trang diểm của các cậu đã tới chưa?" Đàm Hi chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ làm cho cả bốn người đều đần mặt ra.
Nhị Hùng: "Chúng tớ mặc như thế này không được à?"
Đại Quang: "Nam sinh mà còn cần trang điểm á? Quá màu mè..."
Ngũ Mộc: "Tớ nghĩ tự mình chuẩn bị là đủ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/456.html.]
Hàn Sóc: "Hả?" Mặt đần thối.
Đàm Hi cảm thấy thế giới này thật sự quá... điên cuồng.
Những người khác đều chuẩn bị cực kỳ kỹ càng, mời không biết bao nhiêu sự trợ giúp từ bên ngoài, thậm chí còn không tiếc bỏ ra một đống tiền để đặt may trang phục diễn. Bốn con hàng này thì ngon rồi, hoàn toàn không thèm để ý tí nào!
"Các cậu nhìn những thí sinh dự thi khác đi, có ai là không hao tâm tổn trí trang điểm cho bản thân mình, chỉ có mỗi các cậu là còn ở đây luyện hát thôi. Thật không biết nên khen các cậu to gan hay nên bảo các cậu ngây thơ nữa!"
Nhị Hùng nuốt nước bọt: "Không... không... không tới mức ấy chứ? Đây là cuộc thi âm nhạc chứ có phải thi hoa hậu đâu mà cần phải dùng tới mấy thứ hoa hòe hoa sói đó?"
Đàm Hi tức cười: "Bề ngoài chính là ấn tượng đầu tiên mà các cậu sẽ mang tới cho khán giả, giống như một món hàng hiệu ấy, nó sẽ mang tới cho mọi người cảm quan chỉnh thể về tin tức của từng cá nhân và cả ban nhạc của các cậu. Tớ không phủ nhận tài năng mới là yếu tố quyết định thành công, nhưng thời buổi bây giờ là thời buổi nhìn mặt mà sống, có đôi khi đẹp cũng có thể quyết định hết thảy! Tớ biết, có thể các cậu không phục, muốn phản bác, nhưng đây là hiện thực! Mà hiện thực thường tàn khốc hơn so với các cậu nghĩ nhiều!"
"Hãy tin tớ, các cậu mà lên sân khấu với bộ dáng này thì tuyệt đối không qua nổi vòng một, không có bất kỳ trì hoãn nào hết! Một ban nhạc chỉ có thực lực thôi thì chưa đủ. Các cậu biết hát, biết đàn Bass, nhưng trên thế giới này người biết hát, biết đàn cũng có nhiều lắm, qua núi này còn có núi cao hơn, sao các cậu có thể chắc chắn là mình không bị thay thế chứ?"
Nhị Hùng "A" một tiếng: "Nếu vậy, phải làm thế nào mới không bị thay thế?"
Cậu ta nhìn Đàm Hi với ánh mắt mê man.
"Rất đơn giản, làm chính mình trở thành một bộ phận không thể phân cách của ban nhạc này. Thử nghĩ xem, The Beatles thiếu John Lennon thì có còn là The Beatles không? Beyond chính là ví dụ điển hình nhất. Sau khi Hoàng Gia Câu c.h.ế.t thì toàn bộ ban nhạc đều dần tan rã, cuối cùng mai danh ẩn tích."
"Vậy thì phải làm thế nào mới có thể trở thành một phần không thể tách rời được của ban nhạc?" Đại Quang đặt câu hỏi.
"Tạo ra phong cách độc đáo của riêng mình, tự thành cá tính, khi cậu trở thành độc nhất vô nhị thì còn sợ bị người ta thay thế à? Tớ nói nhiều như thế, đơn giản là chỉ muốn các cậu hãy để ý tới hình tượng lên sân khấu của mình một tí thôi các bạn trẻ ạ!"
"Vậy giờ phải làm sao đây? Tớ lập tức đi gọi chuyên viên trang điểm à? Nhưng mà tớ... không biết phải liên hệ thế nào?" Giờ Hàn Sóc mới thấy luống cuống.
Đàm Hi nhíu mày, đúng là không thể tìm được người chỉ trong một chốc một lát được, cho dù có tìm được thì cũng chưa chắc người ta đã tới kịp.
Lại nói, trang phục diễn xuất là thứ phải chuẩn bị trước từ n ngày rồi, giờ chỉ còn sáu tiếng nữa sẽ tới giờ khai diễn, cho dù có chạy tới trung tâm thương mại mua cũng chẳng kịp được.
"Hi à, mạng của cả ban nhạc nằm trên tay cậu đấy, cậu hãy cứu mọi người đi..." Hàn Sóc tội nghiệp, chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Đàm Hi.
"..."
"Nữ thần, làm ơn đi! Tớ cam đoan, về sau cậu sang khoa Công nghệ thông tin học nhờ, cậu muốn ngồi chỗ nào tớ sẽ giành vị trí ấy cho cậu, miễn phí, không thu tiền!" Đại Quang giơ cả bàn tay lên trời.
"Hoa khôi khoa à..."
"Chị Đàm ơi..."
Ngũ Mộc, Nhị Hùng cũng lập tức gia nhập trận doanh "cầu xin".
"Được rồi! Bị các cậu làm phiền muốn c.h.ế.t đi được!"
"Yes!"
"Hiện tại lập tức quay về ký túc xá, lấy trong tủ quần áo của các cậu bộ đồ màu mè nhất, cool ngầu nhất, khác người nhất, áo, quần, mũ, hoa tai, vòng cổ, mang hết tới đây, tốt nhất là có quần jeans và áo jacket, đừng quên áo lót trong, tuyệt đối cấm màu trắng! Giày cũng phải đổi, mấy cái giày thể thao, giày lười hay giày da thì đừng có mang tới, có boot cổ cao hay cổ thấp gì thì mang vào, không có thì đi mượn. Mười lăm phút sau tập hợp tại chỗ này, bắt đầu hành động!"
Bốn người lập tức chạy đi như bị lửa thiêu mông.
Đàm Hi lấy điện thoại gọi cho Tiểu Công Trúa. Cô nàng này trước khi ngủ trưa thường có thói quen xem phim hoạt hình, lúc này chắc là chưa ngủ, quả nhiên...
"Hi Hi, có chuyện gì thế?"
"Cậu đừng ngủ nữa, tớ có việc cần nhờ cậu giúp, rất quan trọng."
"Ừ ừ, được, cậu nói đi!" Bên kia lập tức truyền tới âm thanh sột soạt.
Đàm Hi đoán cô nàng đang xốc chăn dậy: "Trong ngăn kéo dưới giá sách của tớ có một cái hộp trang điểm và một hộp kim chỉ, cậu mang hai cái đó qua đây cho tớ."
Nhiễm Dao lặp lại y chang như cô nói: "Được rồi, tớ nhớ rồi. Còn gì nữa không?"