Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 452

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-24 13:51:13
Lượt xem: 19

"Này! Cậu đừng có quá đáng nha!"

"Ồ, thế để tớ tự làm vậy."

"... Đưa đây! Cậu là ông lớn!"

"Ngoan quá, tiểu nha hoàn. Hôm nay chị lấy thẻ đen giúp em một cái ơn lớn, hầu hạ chị là chuyện đương nhiên rồi mà~"

"Hầu hạ?" Smart Hàn nhếch miệng, nụ cười cực kỳ đáng khinh: "Đêm nay lạnh, có cần làm ấm giường không?"

"Cút!"

"Ôi chao! Đừng có ngượng mà~ người ta không cần chịu trách nhiệm đâu, cũng không nói cho người đàn ông của cậu biết, sao hả?" Vừa nói còn vừa nháy mắt đưa tình, cộng thêm tạo dáng ưỡn ẹo.

"Ọe... Cậu định hại tớ nôn hết đồ vừa ăn ra chứ gì?"

Hàn Sóc tỏ vẻ bị tổn thương, lên án: "Tớ chướng mắt cậu đến thế cơ à?"

"Đúng thế."

"Vô lương tâm!"

"Cái đó tớ cho chó ăn rồi."

"... Cậu giỏi!"

"Mau đi vứt hộp cơm đi, ồ, tiện vứt rác giúp tớ luôn nhá."

"..."

Sau khi Hàn Sóc quay lại phòng liền rửa tay tới ba lần: "Mẹ kiếp! Sai tớ làm cu li, còn cậu thì ngồi chơi game hả?"

Ánh mắt Đàm Hi dán chặt vào màn hình, tay trái linh hoạt thao tác bàn phím, tay phải cầm chuột bấm lia lịa: "Chơi cùng không?"

"Đợi tí, chờ bà mở máy tính! Đúng rồi, cậu ở đội nào..."

Vì thế, khi An An và Tiểu Công Trúa đi dạo phố về, vừa mở cửa phòng liền chứng kiến cảnh tượng hai cô gái đang đánh đánh g.i.ế.c giết, miệng phun ra đầy lời thô tục...

"Mẹ kiếp! Sao cậu không dùng kỹ năng hả?! Hiếp hắn đi!"

"Câm miệng, ông đây phải dùng được mới nói chứ. Thằng kia tăng phòng ngự, tớ mà tung kỹ năng cái là toàn bộ lâu đài sẽ sụp ngay, cậu muốn bị chôn sống à?"

"Vậy cậu dùng bổng, đập hắn!"

"Đập cái con khỉ..."

Rầm!

Hàn Sóc đ.ấ.m một cái lên bàn phím: "Đếch chơi nữa!"

Đàm Hi bĩu môi: "Tớ đây bị cậu liên lụy còn chẳng tức, cậu tức cái gì chứ hả?"

"Người trong đội toàn là biến thái, lần sau kiên quyết không đánh cùng nữa!"

"Khụ khụ!" Tiểu Công Trúa đặt đồ lên bàn: "Hai cậu không thấy tớ với An An về rồi đây à?"

"Có thấy chứ!" Trăm miệng một lời.

"... Oh."

"Không phải đi mua đồ diễn xuất à? Lấy ra xem nào?" An đại mỹ nhân vui vẻ hỏi.

Đàm Hi lập tức lạnh mặt, hiển nhiên là lại vừa nhớ tới một vài chuyện không vui.

Hàn Sóc tỏ vẻ xấu hổ: "Không mua được..."

12 giờ đêm, Đàm Hi ôm bụng cuộn tròn trên giường, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Vừa rồi vẫn bình thường, sao tự nhiên lại đau thế này?

Thân thích tới ư?

Không đúng thời gian lắm...

Lại qua mười lăm phút, cô muốn đi WC.

Lúc trèo từ trên thang xuống, đột nhiên hụt chân.

"Shit!"

Tách...

Ánh đèn bừng sáng, là Hàn Sóc bật.

"Phì... Nửa đêm nửa hôm lau nhà đấy à?"

"Câm miệng!" Trừng mắt tàn nhẫn với cô nàng một cái, Đàm Hi đứng lên. Cả An An và Nhiễm Dao đều đã dậy.

"Cậu không sao chứ?"

"Không... Nhưng mà bụng đau quá."

Hai giờ sáng, Bệnh viện Nhân dân Tân Thị.

"Bác sĩ, bạn học của cháu không sao chứ ạ?" Vẻ mặt Tiểu Công Trúa rất lo lắng.

"Viêm dạ dày cấp tính, chắc hẳn là đã ăn phải cái gì đó không sạch sẽ."

Hàn Sóc hơi chột dạ.

"Vậy sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại thế?" Đàm Hi vẫn đang nằm yên trên giường bệnh.

Bác sĩ liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, lạnh nhạt đáp: "Ngủ rồi."

Nhiễm Dao & Hàn Sóc & An An: "..."

"Đã muộn thế này rồi, sinh viên các cô đi lại bên ngoài cũng không an toàn đâu. Trong phòng này còn hai giường trống, nếu các cô không ngại thì sáng ra hãy đi."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Không cần cảm ơn. Một trong các cô đi cùng tôi đi lấy thuốc đi."

Hàn Sóc xung phong nhận việc: "Để tôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/452.html.]

"Cậu có mang tiền không?"

"Éc... không." Nói chuẩn ra là trong túi đã rỗng tuếch, căn bản không có tiền.

"Tớ có mang." Tiểu Công Trúa liền đi theo bác sĩ đi lấy thuốc.

An An dém chăn giúp Đàm Hi. Hàn Sóc hơi uể oải, không biết bản thân mình có thể làm được gì.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại rất hay vang lên.

"Ai?"

Hàn Sóc nhún vai: "Tớ không cầm điện thoại theo. Hình như là truyền ra từ trong chăn cơ..."

An An vội thò tay vào sờ soạng mấy cái: "Chàng Ngốc?"

"Cậu mắng tớ làm gì hả?"

"Tên hiển thị trên điện thoại, Chàng Ngốc."

"Không biết. Cậu hỏi xem là ai..."

Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến lúc tự tỉnh.

Nếu không phải mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện quá nồng, chắc có lẽ cô còn ngủ thêm được hai tiếng nữa.

"Dậy rồi?"

Soạt...

Đần mặt ra một hồi lâu: "Sao anh lại ở đây thế?"

Người đàn ông đen mặt bước vào cửa, trong tay còn xách một túi đồ: "Sáng mới tiễn em về trường, tối em liền vào bệnh viện, Đàm Hi, em đúng là rất giỏi đấy."

"Em cũng không muốn mà." Đều do cô nàng 250 (đồ ngốc) Hàn Sóc kia, mua cho cô đồ ăn linh tinh: "Bạn cùng phòng của em đâu rồi?"

"Về trường rồi."

"Oh. Thế..." Cô cắn môi: "Anh tới lúc nào thế?"

Lục Chinh nhìn cô.

Đàm Hi bĩu môi, không dám hỏi lại nữa.

Anh đi tới bên cửa sổ, thò tay mở một cánh cửa đang đóng chặt ra.

Đàm Hi ôm chân ngồi nghiêng người, trên người mặc áo bệnh nhân, mùi nước khử trùng trên đó khiến cô thấy buồn nôn.

"Hôm nay anh không về thủ đô à?"

"Tối sẽ đi."

"Oh."

"Xin lỗi..."

Đàm Hi cảm thấy mình đang gặp phải ảo giác, Lục Chinh biết cúi đầu nhận sai ư?

Đánh c.h.ế.t cô cũng không tin!

"Xin lỗi em, ngày hôm qua anh bận quá nên không nghe điện thoại của em được."

Chậm rãi giương mắt lên nhìn, cô nàng Đàm ngơ ngẩn, đúng là xin lỗi thật à?

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rất bình thường mà, mặt trời cũng không phải mọc từ phía Tây.

Rơi vào trong mắt Lục Chinh lại thành cô đang rất tức giận, không thèm để ý tới anh.

"Anh cam đoan, sẽ không có lần sau."

Tối hôm qua, lúc anh về tới chung cư và sạc điện thoại mới nhìn thấy một đống cuộc gọi nhỡ trong máy, biết rõ chắc có lẽ cô đang ngủ rồi nhưng vẫn không nhịn được mà gọi lại, còn nghĩ sẽ được nghe thấy tiếng báo tắt máy, không ngờ...

"Chào anh, tôi là bạn cùng phòng của Đàm Hi." Mềm mại, dịu dàng nhưng anh lại chẳng thấy quen thuộc chút nào.

Trong nháy mắt, linh cảm không tốt đột nhiên ập tới, nghe thấy hai chữ "bệnh viện", trái tim anh cũng co chặt lại.

Trên đường đi cũng không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, xong việc nghĩ lại, anh thậm chí vẫn không tin rằng mình có thể thất thố tới mức này.

Mà hết thảy đều bắt nguồn từ tiểu yêu tinh chuyên hành hạ người này.

Đúng rồi, Đàm Hi giờ mới nhớ ra, trước khi tắt đèn đi ngủ, cô đã nằm ở trên giường gọi cho Lục Chinh n cuộc gọi, lúc đầu không có người nghe, sau đó còn tắt máy luôn.

"Hừ!" Người đàn ông hạ mình làm cho trái tim nhỏ bé thường xuyên bị ức h.i.ế.p của thiếu nữ lập tức bành trướng lên.

Lục Chinh rót cho cô một cốc nước ấm.

Đàm Hi quay đầu lại.

"Uống nước đi."

Chép miệng, thấy hơi khát, uống vào một hớp: "Lạnh."

Lục Chinh lại rót thêm nước ấm, một lần nữa đưa qua cho cô.

"Nóng."

"Ưm... Hình như lại quá nóng rồi."

"..."

Lăn lộn mấy lần, sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng đen. Đàm Hi biết điều, không tiếp tục bắt bẻ anh nữa.

Có điều, đúng là thấy rất sướng!

Cô nàng Đàm cười trộm.

Lục Chinh cũng không vạch trần cô, chỉ cần ở trong phạm vi một vừa hai phải thì anh sẽ vui vẻ dung túng.

"Anh mua cái gì thế?" Đàm Hi chỉ vào túi xách mà anh vừa mang về.

"Bữa sáng và đồ dùng rửa mặt."

Bụng Đàm Hi lại réo lên hai cái. Lục Chinh liền hạ bàn ăn nhỏ xuống rồi bày đồ ăn sáng ra, cũng tự mình ăn sạch một phần y chang như thế.

Loading...