Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 449

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-22 21:32:09
Lượt xem: 12

Động tác xoắn tay đã để lộ sự lo lắng và xấu hổ của Kha Nhan, nhưng mạch m.á.u nhô lên lại là phản ứng cố ép cảm xúc đó xuống.

Cô ta đang nhẫn nại cái gì thế?

Hoặc là, cô ta đang không bằng lòng chuyện gì?

Hàn Sóc trả tiền cho ông chủ cửa hàng, sau đó nhận lấy chuông bò đã được đóng gói lại: "Này, Tiểu Nhan, thứ này là của cậu."

Kha Nhan cười thẹn thùng, mắt lộ ra vẻ cảm kích: "Cảm ơn anh Sóc!"

Đàm Hi nhìn cô ta thật sâu, bỗng chốc cười lên: "Đi thôi, còn chưa mua quần áo nữa đấy."

Ba người đi xuống lầu hai, nữ trang muôn màu, đa số là các nhãn hiệu quốc tế.

Đàm Hi lúc này mới hứng thú một chút, vừa đi vừa dạo: "Cậu định mua style nào?"

"Hả? Cậu đang hỏi tớ đấy à?" Hàn Sóc chỉ vào mũi mình.

"Nếu không thì còn hỏi ai?"

"He he... Thực ra, hôm nay tớ chủ yếu là dẫn Tiểu Nhan đi mua đồ diễn xuất thôi. Còn style ấy mà, tay trống ư, nhìn phải ngầu lòi một tí."

Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt đảo qua giữa hai người họ, cười nói: "Tiểu Nhan, đây là lần đầu tớ thấy Hàn Sóc đào tim đào phổi đối xử tốt với một người đấy, cậu có sức hấp dẫn thật."

Kha Nhan có hơi bối rối: "Anh Sóc đối xử với tất cả mọi người trong ban nhạc đều khá tốt."

"Ô thế à? Sao tớ không được hưởng thụ loại đãi ngộ này bao giờ nhỉ?"

"Đi đi đi!" Hàn Sóc tỏ vẻ không kiên nhẫn, khóe môi lại hơi mang ý cười: "Cậu nói nhiều quá đấy!"

Đàm Hi tỏ vẻ bi thương: "Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, tạo nghiệt mà! Không phải cậu yêu Tiểu Nhan rồi đấy chứ?"

Vẻ mặt Hàn Sóc như ăn phải cứt chó.

Vốn dĩ chỉ là một câu nói vui đùa mà đã dọa cho Kha Nhan sợ c.h.ế.t khiếp, trong mắt nảy sinh sự đề phòng, tuy rất khó phát hiện nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của Đàm Hi!

"Chỉ đùa một chút thôi!" Nói xong liền xoay người đi vào cửa hàng.

Hàn Sóc vốn định ôm vai Kha Nhan nhưng cô ta lại lặng lẽ lùi về sau một bước làm tay Hàn Sóc quơ vào hư không. Hàn Sóc liền thuận thế đút tay vào túi quần, nhún vai một cái: "Đừng để ý, tính cậu ấy thế đấy."

Nói xong cũng đi vào theo.

Kha Nhan vội vàng đuổi kịp, nhưng lòng bàn tay lại siết chặt theo bản năng.

Cô ta không thích ánh mắt đánh giá mình của Đàm Hi.

Rất không thích!

"Xin chào quý khách!"

Hàng hóa ở đây đắt cũng có lý do của nó, ít nhất nhìn các cô gái bán hàng đều vô cùng xinh tươi, hơn nữa luôn tươi cười niềm nở, cảnh đẹp ý vui vô cùng.

Đàm Hi thuận tay chọn một cái áo khoác bò phong cách hip - hop, ánh mắt đảo qua nhìn Kha Nhan, lại nói với nhân viên phục vụ: "Lấy size nhỏ cho cô ấy đi."

Nói xong, lại quay về khu nghỉ ngơi ngồi xuống: "Làm ơn cho tôi một cốc nước ấm, cảm ơn."

Hàn Sóc đi theo, ngồi xuống cạnh cô, quay đầu, thuận thế dựa vào vai Đàm Hi: "Hai cốc."

"Vâng, xin hai vị chờ một chút."

Kha Nhan đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao. So với sự bình thản của Đàm Hi và Hàn Sóc, cô ta lại chẳng khác nào già Lưu đi nhầm vào Đại Quan Viên*. Đáng tiếc cô ta lại không được bình tĩnh như già Lưu, cũng sẽ không biết tự bắt chuyện với người khác.

* Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là một phụ nữ nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ. Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ. Điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với "nhà quê lên tỉnh" của Việt Nam.

Thậm chí, cô ta còn mơ hồ cảm giác được, Đàm Hi bài xích và coi khinh mình.

Chỉ vì cô ta nghèo thôi sao?

Hừ, nhìn Đàm Hi cũng đâu phải kẻ có tiền đâu, cố làm ra vẻ mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/449.html.]

"Chào cô, đây là size nhỏ, phòng thử đồ ở bên này."

Cười thẹn thùng, trong sáng, đơn thuần: "Làm phiền chị rồi."

Rất nhanh, hai cốc nước ấm được đặt xuống trước mặt, Đàm Hi giơ tay cầm lên, một cốc khác đưa cho Hàn Sóc.

"Cảm ơn!"

"Chuyện nhỏ, có tốn sức gì đâu."

"Không chỉ cái này." Hàn Sóc lắc lắc cốc giấy trong tay.

Đàm Hi nhướng mày: "Còn gì nữa à?"

"Vừa rồi lúc mua chuông bò, chẳng phải cậu đã tiết kiệm tiền giúp tớ à? He he... Không nhìn ra cậu lại gian xảo như thế, còn học nghệ thuật thiết kế làm quái gì, sao không đi buôn luôn đi!"

"Giáo dục là cơ sở, bằng cấp là cửa vào, thiếu một trong hai cái này thì người có thông minh thế nào cũng không đi được xa."

Hàn Sóc "xì" một tiếng, không cho là đúng: "Cậu nghĩ những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng là không khí à? Đầy người chẳng học hành tí nào mà vẫn có thể ngồi trên núi vàng, mỹ nữ bâu đầy xung quanh."

"Sao cậu biết người ta không học hành gì?"

"Trên mạng đều nói thế, OK? Toàn là học ngành cao cấp nhưng lại ham chơi, điểm tích lũy còn dưới 2.0, nhưng chẳng phải người ta vẫn thành công đấy thôi?"

"Trước kia văn hóa lùn nhưng không có nghĩa hiện tại vẫn cứ lùn như thế. Cậu nghĩ những lớp bổ túc trong trường đại học là để làm gì hả?"

Chỉ có không ngừng học tập thì con người mới có thể duy trì được sức sống và tư tưởng trong những giai đoạn khác nhau. Nếu chỉ biết giậm chân tại chỗ thì miệng ăn núi lở.

Những lời này chính là lời mà năm đó Cố Miên từng nói với cô. Đạo lý trong đó vẫn được cô ghi khắc trong lòng, chỉ có người giảng đạo lý ấy thì không còn nữa.

"Hi Hi? Đàm Hi!"

Bỗng nhiên hoàn hồn: "Ừ?"

"Nghĩ cái gì thế hả? Vẻ mặt u sầu không hợp với cậu đâu."

"..."

Lúc này, Kha Nhan từ trong phòng thử đồ bước ra, áo phông ngắn đen trắng phối hợp với áo khoác bò phong cách hip - hop nhìn rất cá tính, khiến cho cô ta có phong cách hoàn toàn khác với người để mặt mộc trước đó.

"Đẹp không?" Ánh mắt nhút nhát, đầy vẻ thẹn thùng.

"Yes!" Hàn Sóc tỏ vẻ kinh hỉ: "Quả thực đẹp trai c.h.ế.t mất!"

Kha Nhan mím môi, có thể thấy cô ta đang cực kỳ vui vẻ.

"Cũng không tệ lắm." Đàm Hi ăn ngay nói thật. Dù sao cũng là trang phục do cô chọn, có thể không cho người khác mặt mũi nhưng mình cũng phải biết tự khen mình chứ~

"Bao nhiêu tiền thế?"

"Một ngàn một trăm chín mươi tám." Người phục vụ mở miệng.

"Được, gói lại đi." Hàn Sóc lấy thẻ ra.

"Anh Sóc, cảm ơn anh. Em..." Phỏng chừng cô ta cũng thấy ngượng ngùng nên hai tay lại xoắn vào nhau với vẻ lo lắng.

Đàm Hi cười khẽ, vẫn tiếp tục uống nước, không nói lời nào.

Hàn Sóc thì không nghĩ nhiều như thế, phất tay mấy cái, cực kỳ dũng cảm: "Đều là anh em cả, không cần khách khí!"

Kha Nhan l.i.ế.m cánh môi, cúi đầu cười nhẹ, dừng ở trong mắt Đàm Hi lại thành sự xấu hổ và mất tự nhiên.

Mà trên thực tế, đích xác là như vậy.

Kha Nhan và Đàm Hi không thân. Cô ta không muốn đem sự quẫn bách yếu đuối của mình lộ ra trước mặt một người xa lạ. Mà sở dĩ cô ta nhận lấy sự chăm sóc của Hàn Sóc là vì Hàn Sóc là người không tim không phổi, sẽ không cho cô ta bất kỳ áp lực nào.

"Môi cậu khô rồi, có phải khát rồi không?" Hàn Sóc lại vẫy tay gọi một người phục vụ khác: "Làm ơn cho cô ấy một cốc nước ấm với."

"Vâng, xin chờ một chút."

Đàm Hi đặt cốc giấy xuống, đứng lên.

Loading...