Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 432

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-21 16:04:29
Lượt xem: 15

Thời Cảnh liếc nhìn Lục Chinh, thấy anh vẫn giữ dáng vẻ nhẹ nhàng, bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn không ít. Nếu bị cuốn vào chuyện này, nhẹ thì có thể kết luận cho hành vi cá nhân, nhưng nếu nặng thì không hề thoải mái tý nào!

Lúc ban đầu, anh cũng không biết Lục Chinh đổi chuyến bay, khi máy bay cất cánh, tiếng nổ vang trời tiếp sau đó có ánh lửa bốc lên, anh mới bừng tỉnh.

Kết thúc cuộc họp, hai người rời đi.

"Lão Lục, không ngờ cậu vẫn còn chừa đường lui đấy! Chậc chậc…" Một con sói phúc hắc, gian manh!

Cái người nào đó được khen, tầm mắt vẫn thẳng, lạnh mặt từ đầu đến cuối.

"Tôi nói này, sao cậu không hề có chút phản ứng nào hết vậy?"

"Cậu muốn có phản ứng gì?"

"… Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì." Tên này đúng là một khúc gỗ không biết lý lẽ, thật sự không biết nha đầu kia thích cậu ta ở chỗ nào!

"Đi trước đây!"

"Này! Ông cụ kêu cậu đi gặp ông ấy…"

"Quân khu trọng địa nghiêm cấm bàn chuyện riêng."

"Này…" Đừng đi chứ! Anh phải ăn nói thế nào với ông cụ đây!

Phương Trác từ lầu trên đi xuống, "Đội trưởng Thời!"

"Phương Tử, cậu gấp gáp làm gì vậy?"

"Ông cụ Bàng không ngồi yên được nữa, kêu tôi xuống tìm Lục Tướng. Dường như ông cụ rất nôn nóng."

"Không cần phí sức đâu, cậu ta đã đi từ lâu rồi!"

Phương Trác khó xử, "Tôi… không tiện báo cáo lại được…"

"Quân khu trọng địa nghiêm cấm bàn chuyện riêng… câu nói của Lục Tướng nhà cậu, bắt chước rồi nói cho ông cụ nghe đi." Nhưng hy vọng sẽ không đến mức lên cơn đau tim.

"Ối, đội trưởng Thời, sao anh cũng đi luôn vậy…"

Phương Trác thở dài, chấp nhận số phận chuyển lời lại.

Hai phút sau, một giọng nói rất hùng hổ được vọng ra từ trên lầu: "Được lắm! Thằng ranh con kia ngứa đòn chứ gì!"

Đàm Hi trở về phòng ký túc, vừa hay ba cô nàng còn lại đều ở trong phòng, vội vàng bao vây cô lại.

"Thành thật khai báo, cậu và người đàn ông của cậu đi đâu hưởng tuần trăng mật hả!" Ánh mắt của Tiểu Công Trúa toát lên ánh sáng hóng chuyện.

Hàn Sóc đi vòng quanh người cô, ra vẻ uyên thâm vuốt bộ râu không hề tồn tại như Gia Cát Lượng, "Tớ nhìn đôi mắt vô thần của cậu, vành mắt xanh đen, rõ ràng là buông thả quá độ! Kỳ này đi đâu happy hả?" Chưa nói hết câu đã bắt đầu cười hề hề gian xảo.

An An, người duy nhất vẫn còn bình thường cười hỏi: "Chơi vui chứ?"

Đàm Hi thầm nói, cuối cùng cũng có một người bình thường, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của đại mỹ nhân lại khiến cô như bị sét đánh cháy đen…

"Chẳng trách sách cổ có nói: âm dương điều hòa, là một cách bồi bổ tốt. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia kìa, thật mềm mại."

Giây phút ấy, Đàm Hi cứ ngỡ rằng cô xuyên không vào một bộ phim cung đấu "XX Truyện" nào đó, đừng nghi ngờ, cách nói chuyện của An An thật sự rất giống những người phụ nữ chốn hậu cung kia, thậm chí còn uyển chuyển khoan thai, tự nhiên không dung tục hơn nhiều.

"Mấy cậu phiền quá à…" Vứt hành lý xuống, nằm vật vờ trên ghế, nhắm mắt, bịt tai, giả vờ chết.

Bữa tối An An đứng ra làm chủ xị mời các chị em ăn một bữa.

Đàm Hi đã ngủ một tiếng đồng hồ, không còn buồn ngủ nữa, dĩ nhiên cũng đi theo, dù sao An mỹ nhân làm tiệc tẩy trần vì cô kia mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/432.html.]

Lần này không đi quán ăn Hồ Nam nữa, mà chọn một nhà hàng tây sang chảnh.

Ừ… nghĩ lại, An mỹ nhân không phải là người thiếu chút tiền này đâu.

Bốn phần bít tết, An An ăn phần chín kỹ, Tiểu Công Trúa chọn chín, Đàm Hi và Hàn Sóc thì hơi kinh khủng, chọn phần chín vừa, lúc mang lên vẫn còn nhìn thấy m.á.u trong khay.

An An níu mày, dời tầm mắt không nói gì.

Cảm xúc của Tiểu Công Trúa thì lộ gần hết ra ngoài, nhìn hai người như đang nhìn quỷ, "Các cậu thật sự ăn nổi sao?"

Hàn Sóc trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh, cắt một miếng to cho vào miệng, nhai đến mức cánh môi dính máu.

Tiểu Công Trúa nhìn nổi hết da gà. Cô cảm thấy ăn chín đã rất ghê gớm rồi, không ngờ còn có hai người còn trâu bò hơn cô.

Trong bữa ăn, An An chu đáo, gọi một bình rượu vang đỏ cho mọi người. Đàm Hi vừa nhấp môi liền biết đây là cực phẩm, "Cảm ơn nhé, đại mỹ nhân!"

An An cười, "Không cần khách sáo." Dù sao cũng là quẹt thẻ của anh Hai cô mà.

Ngay cả kiểu cô gái ngoan như Tiểu Công Trúa cũng mê tít, có thể thấy sức quyến rũ của chai rượu này lớn đến cỡ nào, còn về giá tiền chắc không nhỏ hơn 6 con số, đúng là đại gia mà!

Dĩ Nhiên Đàm Hi thấy càng nhiều càng tốt, cô đã rất lâu không được uống một cách sảng khoái như thế này rồi. Ai kêu Lục Chinh suốt ngày lải nhải trừ tiền, trừ tiền, trừ tiền bên tai cô!

Bực bội…

"Này, các cậu nghe nói gì chưa? Lớp chúng ta có một trợ giảng mỹ nữ mới đến, kiểu khí chất." Hàn Sóc tỏ ra thần bí.

Đàm Hi nhíu mày.

"Tớ cũng nghe nói rồi, từng lộ diện lúc hội thể thao, nhưng tớ không có mặt ở hiện trường khi đó." Tiểu Công Trúa chẹp miệng, rượu này đúng là ngon tuyệt!

"Ngày mai là thứ ba, có tiết của giáo sư Phạm, chắc có thể thấy được." An An lắc chiếc ly đế cao nhưng rất ít uống rượu, thỉnh thoảng chỉ nhấp môi vài ngụm.

"Đúng, đúng, đúng! Trợ giảng đến rồi, chắc chắn có thể thấy được mặt, tớ phải xem xem có đúng là có mị lực như thế thật không." Hàn Sóc cười gian.

Đàm Hi loáng thoáng biết được người mà họ nói là ai: "A Sóc, nghe cách nói của cậu dường như không thích cô ta cho lắm?"

"Dĩ nhiên!" Vỗ một cái xuống bàn, khiến cho ly tách bát đĩa rung lên, "Đồ ngu Nhị Hùng kia dám nói bà đây không giống đàn bàn, thua xa nữ thần khoa gì đó, nếu không phải do tớ có một giọng hát tốt thì đã đổi người khác tới làm rồi! Mẹ nó tức c.h.ế.t mất! Đệch..." Hàn Sóc ở phía Bắc lâu ngày, khẩu âm càng ngày càng giống những thằng đực rựa vùng Đông Bắc, cộng thêm khẩu âm phía Nam vốn không phân biệt cuốn lưỡi hay thẳng lưỡi, đúng là "quái nhân" giới tiếng địa phương... Đơn giản thô bạo khiến người ta khó hiểu!

Còn về Nhị Hùng, là tay chơi bass trong ban nhạc Land, cái miệng của hắn rất thâm độc, rất thích trêu chọc Hàn Sóc.

"Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tớ, người phụ này là một đũy trà xanh mà!

* Trà xanh biểu = green tea bitch = đĩ trà xanh: những cô nàng có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng, thực chất lại có đời sống sinh hoạt thối nát, hám làm giàu, giả vờ đáng yêu nhưng thực chất rất có tâm kế, lắm mưu mô thủ đoạn, bán cơ thể mình để có tiền, có địa vị.

"Ồ? Có căn cứ gì không?" Đàm Hi thấy hứng thú.

An An và Tiểu Công Trúa khá ngoan ngoãn, không nói tục, người nào người nấy chỉ trợn mắt, yên lặng lắng nghe.

"Hừ! Trong mắt của tớ, "Người đẹp kiểu khí chất có khả năng tấn công" thì tương đương với hợp thể của bạch liên hoa và đũy trà xanh!"

Đàm Hi giơ ngón cái lên, "Hoàn toàn đồng ý!"

Hai mắt Hàn Sóc sáng rực, "Cậu cũng không thích cô ta?"

"Dĩ nhiên." Vô cùng, vô cùng không thích.

Dù sao, cô và cô ta còn có tư thù, còn tặng cho cô hai cái tát nữa.

"Quất không?"

Đàm Hi ghé sát, híp mắt: "Muốn nghe nội dung cụ thể."

Bốn mắt nhìn nhau, hai người âm hiểm mỉm cười, An An siết chặt áo khoác, Tiểu Công Trúa thì rùng mình.

Sáng sớm, gió thu thổi hiu hiu, lá rơi tà tà.

Loading...