Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 396
Cập nhật lúc: 2025-02-14 22:16:04
Lượt xem: 11
Lục Chinh cảm thấy anh đã làm sai một việc đó là không nên tìm quần áo giùm cô.
Đợi đến khi Đàm Hi mặc đồ xong đã là 15 phút sau, bốt cao, áo gió, mũ len, một chiếc khăn quàng cổ cùng màu, vẻ xinh xắn của cô chỉ khiến người ta muốn nựng một cái.
"Xong rồi!" Bỏ bút kẻ mày xuống, trang điểm đơn giản, bộc lộ lên sự xinh đẹp tuyệt trần.
Anh khẽ ho, số lần nhìn thấy toàn bộ quá trình trang điểm của cô không nhiều: "Phụ nữ đúng là phiền phức."
Bầu không khí vốn đang nóng bỏng biến mất sạch sẽ, Đàm Hi trừng mắt nhìn anh, mắng một tiếng "đầu gỗ".
Ý cười khẽ lướt qua mắt Lục Chinh, ôm lấy cô rồi ra ngoài.
Khách sạn hai người ở đã có một lịch sử nhất định, hoàn toàn theo lối kiến trúc châu Âu, không đến mức nguy nga tráng lệ nhưng đủ đạt chuẩn tao nhã sang trọng.
Xuống lầu, đi thẳng đến phòng ăn.
Anh chàng nước ngoài mở cửa giùm họ, nói một câu tiếng Thụy Sĩ, Đàm Hi đoán chắc đại loại như là "chào mừng quý khách".
Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, ánh nắng dịu dàng xuyên qua cánh cửa, vừa hay lại phản chiếu một vùng đốm sáng trên mặt bàn.
Đàm Hi phát hiện, món ăn ở đây rất nhiều, từ món ăn của Pháp đến món Địa Trung Hải, món Nhật món Trung đều có hết.
Cuối cùng, cô gọi món thịt bê nấu kiểu Zurich, xúc xích nướng, vì tò mò nên cô gọi thêm một phần lẩu phô mai, ừ… với thêm một cốc bia lên men thủ công.
Cô nói bằng tiếng Anh, giọng Mỹ chính tông, tốc độ nói nhanh, cắn nhả chữ nhẹ nhàng, rất dễ nuốt chữ, nhân viên phục vụ nghe rất khó khăn, méo hết cả mặt.
Lục Chinh chỉ đành nói chậm và lặp lại một lần.
"Sao anh không nói tiếng Thụy Sĩ?" Đàm Hi chớp mắt với anh.
"Tiếng Thụy Sĩ?"
"À, tức là tiếng Romansh." Thứ tiếng địa phương này bị Đàm Hi âm thầm coi là "tiếng Thụy Sĩ", dù sao cũng chỉ có người Thụy Sĩ biết nói.
"Em có thể hiểu được?" Ánh mắt anh kinh ngạc.
"Sao nào, xem thường em?" Hất cằm, bộ dạng vô cùng đắc ý.
Việc này đơn giản thôi, Thụy Sĩ tổng cộng có 3 loại ngôn ngữ chính thống: tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý. Ba thứ tiếng này Đàm Hi đều có thể nghe hiểu một chút, nhưng người nước ngoài đến sân bay đón cô và Lục Chinh lúc trước dùng loại ngôn ngữ khác, vậy thì chỉ còn lại tiếng Romansh mà chỉ ít người Thụy Sĩ biết nói.
Đàm Hi không hiểu, nhưng cô biết phép loại trừ!
Sự suy tư xẹt qua trong mặt anh, ẩn chứa sự dò xét, biểu hiện từ lúc máy bay đáp xuống đến bây giờ của Đàm Hi không giống như người lần đầu ra nước ngoài, nhưng khi làm hộ chiếu, trong hệ thống của cảnh sát lại không có ghi chép gì về việc xuất nhập cảnh của cô.
Đàm Hi biết người này đang nghi ngờ điều gì, nhưng cô không sợ, người theo chủ nghĩa vô thần như Lục Chinh chắc chắn sẽ không tin vào việc mượn xác hoàn hồn, thậm chí sẽ không bao giờ liên tưởng đến phương diện này.
"Trước đây đã từng tới?" Ánh mắt của cô quá vô tư, anh không nhìn ra được chút đầu mối nào.
"Từng xem qua hướng dẫn." Đàm Hi ghé đến trước mặt anh: "Có bỗng nhiên thấy em rất thông minh không?"
"…"
"Trả lời!"
"… Ừ."
"Vậy còn tạm được."
Sau bữa ăn, cô nàng nào đó đã no căng bụng vẫn gọi thêm một phần đồ ngọt, ăn chưa được năm phút đã kêu đau bụng.
Lục Chinh vừa tức giận vừa đau lòng, mắng cô đáng đời.
Đàm Hi bỗng chốc xù lông lên: "Anh là đồ không có lương tâm!"
Hai người nghỉ ngơi nửa tiếng, đợi đến khi cô dễ chịu hơn mới rời đi.
Nhiệt độ ban ngày không thấp lắm, khoảng 10 độ, ánh nắng rực rỡ, chỉ có điều gió thổi qua lại hơi lạnh.
Lục Chinh choàng khăn cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng do rượu trông càng quyến rũ, khiến cổ họng anh hơi ngứa.
Hai người đi đến hồ Zurich, quả nhiên nhìn thấy lũ thiên nga chụm lại thành bầy.
Đàm Hi cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo dây màu đen mát mẻ, chiếc mũ bị cô gỡ xuống, một mái tóc đen mướt tung bay trong gió, cô tạo dáng xong, đón lấy ánh mặt trời, xoay đầu lại cười.
Tách!
Lục Chinh ấn nút chụp, dánh vẻ cười tươi như hoa của cô được lưu giữ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/396.html.]
Đàm Hi chạy lại xem hình, chê góc độ không đúng, bố cục hỗn loạn, ánh sáng cũng không đủ đẹp, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xóa đi.
Đây là lần đầu Chày Gỗ nhà cô chụp cho cô.
"Qua bên kia đứng yên." Đàm Hi chỉ vào vị trí trước chỗ của cô đứng.
"Làm gì?"
"Chụp hình."
Lục Chinh không thể chịu đựng được sự nhõng nhẽo của cô, cuối cùng vẫn phải nộp vụ khí đầu hàng.
"Ở đây?"
"Nhích qua trái… lên phía trước một chút… xoay người, quay đầu lại…"
Dưới ánh nắng, anh mặt một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bối cảnh là mặt hồ Zurich xanh biếc, dung mạo tuấn tú cương nghị, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, ngay cả quả đầu đinh cũng được mạ một lớp ánh nắng vàng kim chói lọi, cứ như thiên thần giáng thế.
Tiếng chụp hình vang lên, hình ảnh được ghi lại.
"Nhìn đi, đẹp hơn tấm anh chụp cho em nè."
Lục Chinh cau mày, tầm nhìn dừng lại trên màn hình, kỹ thuật đúng là cao hơn anh.
"Yên tâm, em sẽ không chê bai gì anh đâu." Đàm Hi ôm lấy cánh tay của anh, lắc qua lắc lại, hai mắt cong lại như vầng trăng khuyết.
Con tim anh khẽ động, nói không rõ là cảm giác gì, nhưng con ngươi lạnh lùng lại bất giác nhuộm lên ý cười.
Buổi chiều, hai người đi tới giáo đường Thánh Peter, Đàm Hi thấy hơi mệt, không có tâm trạng vào trong tham quan, chỉ cầm máy ảnh chụp vài bức ảnh ở bên ngoài.
Lục Chinh là một người đàn ông Hoa Hạ chân chính từ trong xương tủy, còn từng đi lính nữa, không tin ma thần, không tin tôn giáo nên cũng không muốn đi vào.
Cho nên hai người chỉ dạo một vòng ở bên ngoài.
Lúc đi, Đàm Hi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kéo Lục Chinh đến phía trước một chiếc cột trắng, lắp chân máy, điều chỉnh thời gian hẹn giờ.
Sau đó, đụng vào n.g.ự.c anh như một chú nghé con điên cuồng, ngẩng đầu, mỉm cười.
Cô nói: "Lục Chinh, hôn em!"
Anh khẽ sửng sốt.
Thời gian không đợi ai, Đàm Hi quyệt định nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh, sau đó kéo xuống…
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, tiếng chụp ảnh vang lên.
Ánh nắng rọi lên hai con người đang ôm hôn nhau, đẹp như một bức danh họa tuyệt thế.
Rời khỏi giáo đường, chạy thẳng đến đường Bahnhofstrasse.
Chỗ này được mệnh danh là con đường giàu có nhất trên thế giới, độ dài 1.4km, ngang ngửa với sông Limmat, các cửa hàng nổi tiếng và ngân hàng nhiều vô số kể.
Vì để bảo đảm chất lượng không khí, nơi này cấm xe hơi chạy vào, chỉ có xe điện có thể hỗ trợ cho việc đi lại.
Mùi thơm lan tỏa trong không khí, đường phố sạch sẽ không một hạt bụi, dường như ngay cả bầu trời nơi đây cũng trong xanh hơn so với các nơi khác.
Đàm Hi chỉ vào một nhánh cây trụi lủi bên đường, vẻ mặt tò mò: "Đây là cây gì?"
"Cây Linden."
"Thế ngôi nhà gieo trồng hoa đỏ trước cửa sổ thì sao?"
"Ngân hàng quốc gia Thụy Sĩ."
"Sao anh biết được?"
"Qua đây rồi."
"Với ai?"
"Hàn Uy."
Đàm Hi không hề thấy xa lạ với cái tên này, cánh tay đắc lực của Lục Chinh, tổng giám đốc Lục Thị: "Đến làm gì?"
"Giao dịch vàng."
Đàm Hi ồ một tiếng, hình như đã hiểu ra, giao dịch vàng ở Thụy Sĩ không bị hạn chế, mà trên con đường này lại tập trung ngân hàng của hơn 200 quốc gia trên khắp thế giới, thế nên, số lượng vàng giao dịch luôn đứng vị trí thứ nhất trên thế giới.