Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 341
Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:48:15
Lượt xem: 13
Phì Tử bị hắn vừa lôi vừa kéo lên trên tầng hai.
Ân Hoán đang nằm thẳng người trên ghế sô pha, nắm đ.ấ.m tay co lên đặt trên trán, không biết vẻ mặt thế nào.
"Anh Hoán… anh, có sao không?" Phì Tử nói, không dám tiến lên.
"Cút!"
Hai người mặt xám ngoét đi xuống dưới, sắp xuống đến nơi, Phì Tử chống tay: "À mà… lúc trước chị Đàm gọi điện thoại đến, nói nếu anh tìm được chị dâu thì nhớ gọi điện báo một tiếng cho chị ấy…"
Từ sáng đến trưa, Đàm Hi không dám ngủ trưa, cuối cùng đến ba giờ chiều cũng đợi được cuộc điện thoại này.
"Đã tìm thấy Nhiên Nhiên chưa?"
"Ừm."
Mi tâm nhíu lại: "Sao anh lại uể oải không có sức lực gì thế?"
"…"
"Cãi nhau à?"
"Ừm."
"Tại sao lại cãi nhau?"
"… Không biết phải nói thế nào."
"Ân Hoán, anh cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh tự đ.â.m đầu vào chỗ chết."
Không ngờ, đã trở thành lời tiên tri.
Đến lúc đó, đã không còn đường để quay đầu lại được nữa rồi.
Hối hận thì đã muộn…
Lúc đó, hắn cười xùy một tiếng, không cho là thật, trực tiếp ngắt điện thoại.
Đàm Hi tức giận đến mức giậm chân!
"Không biết trời cao đất dày! Thế nào cũng có lúc anh phải khóc!"
…
Ân Hoán ở trên lầu ngủ một giấc, sau đó, Phì Tử lên gọi hắn xuống ăn cơm tối, bị đá một cước.
"Đừng làm phiền tao!"
Định ngủ tiếp, nhưng hắn không thể nhắm mắt vào được nữa.
Cả đầu toàn là hình ảnh vợ hắn mặc nội y, khuôn mặt đẫm lệ, giơ tay che vết thương, mơ hồ đau đớn.
Hắn không dám nghĩ ai là chủ nhân của chiếc áo vest đó, cũng không dám đoán nguyên nhân tại sao vợ mình lại đi cả đêm không về, thậm chí còn cố ý quên đi những dấu vết xanh tím kia.
Nếu là sự thực…
Không!
Không đâu!
Tuyệt đối không thể!
Hắn thuyết phục bản thân đừng nghi ngờ, đừng để bụng!
Nhưng không ngờ kiểu cưỡng ép bản thân đó về bản chất là một biểu hiện của sự để bụng!
"Vợ à, tại sao em không chịu nói cho anh biết…"
Ân Hoán nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt mê mang.
Hắn đã ném chuyện Sầm Uất Nhiên nhìn thấy hắn đang môi kề môi ôm hôn nồng nhiệt gái lạ kia lên tận chín tầng mây…
Đây mới là "không để bụng" thực sự…
Cái gọi là "người trong cuộc mơ màng" chính là thế này.
Đang chuẩn bị xuống dưới lầu ăn cơm, chuông điện thoại vang lên, đầu ngón tay trượt theo thói quen.
"A lô." Cổ họng đã khô rát.
"A Hoán, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của em rồi!"
Là Trương Lộ.
"Anh trốn tránh em sao?"
Đôi mắt Ân Hoán lộ vẻ phiền phức, định tắt máy.
"Có phải anh lại định tắt máy không?" Giọng như sắp khóc, âm cuối run rẩy: "A Hoán, em xin anh, anh có thể công bằng một chút được không?"
"Công bằng?" Ân Hoán cười nhạo, mấy ngày nay thực sự hắn đã bị người phụ nữ này làm cho phiền phức muốn chết, chút hồi ức còn lại cũng đã phai nhạt đi hết.
Trương Lộ trong ký ức là một cô nữ sinh nhỏ bé e lệ hay mắc cỡ, nghe lời, không ồn ào, nụ cười vừa gọn gàng lại đơn thuần, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ khóc mếu gây chuyện này.
Hừ, càng sống càng thụt lùi…
Bỗng nhiên, hắn nghĩ lại câu nói Sầm Uất Nhiên đã gầm lên lúc trước…
"Ân Hoán, tại sao anh lại trở nên như vậy? Hả?"
Rốt cuộc hắn đã trở nên như thế nào?
Tại sao cô lại dùng ánh mắt thất vọng đó nhìn hắn?
"A Hoán, ra ngoài ăn cơm đi."
"Không đi."
"Em có chuyện liên quan đến Sầm Uất Nhiên muốn nói với anh."
"…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/341.html.]
"Phải, em thừa nhận mình có động cơ bất lương, nhưng em tuyệt đối sẽ không bịa đặt dựng chuyện, thật giả thế nào anh tự phán đoán." Nói được một nửa, giọng cô ta càng trầm hơn: "Em không muốn thấy anh bị lừa."
"Thời gian, địa điểm."
Trương Lộ vui mừng, cố gắng kìm lại giọng nói run rẩy vì kích động, hít thở sâu, bình ổn lại hơi thở: "Bảy giờ tối, phòng bao số 3 quán bar Tước Linh."
Ân Hoán tắt máy, nhét điện thoại vào túi quần, đi xuống dưới.
"Anh Hoán, bọn em để phần cơm cho anh rồi đó…" Phì Tử vỗ hộp cơm trên bàn.
"Tôi ra ngoài có việc."
"Ài…" Dù sao thì cũng phải ăn cơm đã rồi hãy đi chứ.
Tiếng động cơ xe máy truyền đến, chân ga kêu vang.
…
Sầm Uất Nhiên ngủ rất sâu, cô mơ thấy mình rơi xuống sông, nước không sâu, nhưng đáy sông toàn là bùn dày đặc.
Hai chân bị bóp chặt vào, cô giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Có người đi qua, nhưng không muốn cứu cô.
Lúc này có một người đàn ông đi đến, trên mặt có một vết sẹo ngang dữ tợn.
Sầm Uất Nhiên kêu cứu, nhưng hắn lại nhặt một hòn đá bên đường đập vào mặt cô, cho đến khi chảy máu.
Cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, giống như những xác c.h.ế.t trong phim ảnh, khuôn mặt đẫm máu, đôi mắt cũng dần biến thành màu đỏ ngầu quỷ dị.
Ân Hoán đâu?
Tại sao không đến cứu cô?
Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng kêu cứu của cô, người cô muốn gặp từ trên trời rơi xuống.
Vẫn là khuôn mặt của Ân Hoán, nhưng ánh mắt đó ngoài sự lãnh đạm chỉ còn lại sự hờ hững, giống như đang nhìn… một người xa lạ không liên quan.
"Cứu em, A Hoán…"
"Cô bẩn thỉu, tôi không cần cô nữa!"
A!
Đôi mắt trợn trừng mở to: "Khụ khụ… khụ khụ…"
Sầm Uất Nhiên che ngực, sặc sụa đỏ bừng mặt, nước mắt tràn ra, giống như sắp c.h.ế.t chìm.
"Đừng mà… em không bẩn…"
Đôi mắt mở to không có tiêu cự, giống như đã có một lớp sương mù dày đặc che đi, nửa tỉnh nửa mê.
Bên gối, kịp thời vang lên tiếng chuông điện thoại lôi kéo cô ra khỏi giấc mộng.
Sầm Uất Nhiên lật người ngồi dậy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm áo ngủ, dán chặt vào da thịt, khiến cô có cảm giác không thể thở được.
"A lô…"
"Là tôi, Giang Dự đây."
"Nhiên Nhiên, em đến bệnh viện một chuyến đi."
Ánh mắt căng thẳng, cảm giác hít thở không thông lại đến nữa, rất lâu sau, có lẽ cũng chỉ khoảng mấy giây trôi qua…
"Có chuyện gì rồi?"
Cô hỏi rất nhẹ, như sợ đánh thức cái gì.
"Chú Sầm… sắp đi rồi."
Trước mắt choáng váng đảo lộn.
"Nhiên Nhiên? Sầm Uất Nhiên?"
"… Đợi tôi." Cắn nát đầu lưỡi, vẫn cố gắng kiên cường.
Vén chăn xuống giường, mặc đại một bộ quần áo, đi dép lê u mê đi ra khỏi cửa.
Phải làm sao đây?
Đúng rồi! Đi đến bệnh viện!
Rõ ràng là sáng nay vẫn còn tốt mà, không hề giống một người bệnh…
Toàn thân Sầm Uất Nhiên cứng đờ, sống lưng lạnh ngắt, cô nghĩ lại những người trong thôn thường nói minh mẫn cuối đời.
"Bác tài, đi đến bệnh viện!"
"Hả? Từ đây đến đó có hai con phố, không cần chứ…"
"Tôi bảo bác đi đến bệnh viện! Cứ đi đi!"
Tài xế taxi bị vẻ mặt điên cuồng của cô dọa cho sợ, vốn định lái xe đi thẳng, nhưng thấy cô nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa xe không chịu buông ra, nên đành thôi.
"Được rồi được rồi, lên đi, tôi đưa cô đến đó…"
Người tốt mà còn bị coi là lòng lang dạ sói!
Nghĩ lại cũng đành bỏ đi, có lẽ là người thân sắp mất, cho nên vội vã đến đó để gặp mặt lần cuối…
Cuối cùng, tài xế cũng không thu tiền, để cô đi luôn vào bệnh viện.
Ài, đúng là số khổ mà…
Giang Dự nhìn thấy Sầm Uất Nhiên thất hồn lạc phách, ánh mắt run sợ, không nói gì cả, dắt tay cô chạy thẳng lên tầng ba.
"Ba tôi… sao rồi?" Vừa chạy vừa thở hổn hển vừa khóc, mắt mũi đều đỏ ngầu.
Trong lòng Giang Dự đau như bị kim đâm.
"Chiều nay, hai mẹ con Tần Dung và Sầm Đóa Nhi đến gây náo loạn một trận, sau đó chú Sầm bắt đầu nôn ra máu. Bây giờ vẫn đang cấp cứu…"