Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 212
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:39:39
Lượt xem: 17
Sau khi ăn xong, Lục Chinh đi rửa bát.
Đàm Hi tranh thủ chạy về phòng ngủ, dùng màng bọc thực phẩm mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước quấn chặt lấy chỗ vết thương, sau khi bọc kín rồi liền ngâm mình vào trong bồn tắm.
Tắm rửa sạch sẽ... Thơm ngào ngạt... Ăn đại tiệc...
He he!
Lúc này, Lục Chinh vẫn đang vùi đầu rửa bát trong bếp hắt xì liền mấy cái một cách hiếm có.
Lau dọn sạch sẽ, người đàn ông lại gọt một quả táo, một quả lê với vẻ lóng ngóng, nhìn ra phòng khách thì chẳng thấy người đâu cả.
Lại nhìn ra ngoài ban công, cuối cùng đi vào phòng ngủ, phát hiện cửa toilet đóng chặt, còn có hơi nước bay ra qua khe cửa.
"Đàm, Hi!" Tức khắc, một cỗ tức giận nổi lên trong lòng.
Anh còn chưa kịp đập cửa thì cửa đã mở ra, thiếu nữ bước ra từ hơi nước mịt mờ, hai má hồng hồng, mắt cười lấp lánh. Trên hai hàng mi vẫn còn có một tầng hơi nước đọng thành giọt, mỗi lần chớp mắt sẽ khiến những giọt nước nhỏ ấy lay động như sắp rơi ra.
Cô mặc quần đùi áo phông, hơi dài rộng, cũng may là vóc dáng của cô cao nên nhìn cũng không đến nỗi.
Hơi thở của người đàn ông lập tức trở nên căng thẳng.
"Ai cho phép em tắm rửa hả?"
Đàm Hi phất tay, bàn tay nhoáng lên: "Em bọc kín lắm rồi, sẽ không dính nước đâu."
"Chẳng làm người ta bớt lo tí nào cả."
Đàm Hi ngồi xuống mép giường, Lục Chinh tháo màng bọc thực phẩm ra giúp cô, lại dùng máy sấy sấy khô chỗ bị ẩm ướt, tóm lại là sắc mặt rất không vui.
"Em không được tắm suốt hai ngày rồi đó." Cô bĩu môi.
"Tại sao không nói trước với anh hả?"
"Nói với anh thì anh sẽ đồng ý chắc? Hay là..." Hơi dừng lại, vẻ lưu manh xuất hiện trong mắt: "Muốn giúp em kỳ cọ?"
"Chó con! Đừng có khua môi múa mép nữa!"
"Cậu, cậu biết trong phim "Tây Du Ký", tại sao cuối cùng những yêu tinh bắt được Đường Tăng rồi nhưng lại không thể ăn thịt được ông ta không?"
"Cốt truyện viết thế." Câu trả lời này rất... Lục Chinh.
Đàm Hi chớp mắt, tỏ vẻ thần bí: "Bởi vì, bọn họ muốn tắm rửa Đường Tăng thật sạch sẽ, sau đó chuẩn bị hấp hoặc luộc hoặc xào hoặc kho, nhưng thường cứ đến lúc tắm xong thì Tôn Ngộ Không sẽ xuất hiện, vì thế, giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát biển Đông, bọn họ không ăn được là đúng rồi."
"Em muốn nói gì hả?" Mặt mày người đàn ông càng lúc càng sầm lại.
"Đêm nay, cháu chính là thịt Đường Tăng, cậu à, cậu có dám ăn không?" Khóe miệng khẽ cong lên, dụ hoặc lan tràn.
"Hi Hi..."
"Suỵt!" Ấn lên môi anh: "Em không cần nghe mấy cái cớ vớ vẩn kia, trừ phi, anh bất lực."
Hốc mắt người đàn ông bùng lửa, xoay người đè cô xuống, mắt thiếu nữ sáng quoắc lên, bỗng nhiên mỉm cười khẽ khàng.
"Bất lực ư?" Mắt đen hơi híp lại, bên trong thoáng xuất hiện sự nguy hiểm.
Đàm Hi mở hai tay ra, cả người nằm trải dài dưới thân anh như thể đang hưởng thụ tắm nắng ấy, bình thản và lười khác, nhưng với Lục Chinh, đây rõ ràng là khiêu khích.
"Em to gan lắm." Anh cười, khóe mắt lại hơi xuất hiện sự lạnh lùng, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động, chỉ chờ cho con mồi một đòn trí mạng mà thôi!
"Lục Chinh, anh có dám không?"
Bốn mắt nhìn nhau, một bên sâu và lạnh thấu xương, một bên âm thầm khiêu khích.
Sau một lúc lâu, cô cười khẽ, không nén được sự tự giễu: "Thôi..."
Vừa mới mở miệng, một bóng đen đã ập xuống, Đàm Hi còn đang ngẩn ra thì một bàn tay đã giữ chặt lấy cái cổ xinh đẹp cô cô, xúc cảm vừa ấm vừa mềm truyền qua cánh môi.
Những chỗ da thịt chạm vào nhanh chóng thắp lên lửa nóng.
Đàm Hi vẫn còn duy trì động tác làm bộ muốn đẩy anh ra, người đàn ông liền túm lấy trói chặt ở trước ngực, nụ hôn dần mạnh mẽ, cuối cùng biến thành gặm cắn đầy điên cuồng.
Tranh thủ lúc thở dốc, anh nói: "Đàm Hi, em đừng có hối hận..."
Không phải là không muốn, không phải không có lòng tham, đối mặt với dụ dỗ và vẻ đẹp diễm lệ như thế của cô, lý trí lập tức nói với anh rằng: Đây là một sinh mệnh sống, một nụ hoa tháng ba đẹp đẽ như thế vốn nên được hưởng thụ ánh nắng mặt trời, sao anh có thể ích kỷ chiếm lấy được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/212.html.]
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể khống chế được.
Sự thất vọng trong mắt thiếu nữ chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng đè sụp lý trí của anh, dây cung căng lên trong lòng anh cuối cùng cũng phát ra một tiếng "tạch" thật lớn: Đứt rồi!
Nụ hôn của anh dần chậm lại, mềm mại và khẽ khàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Hết thảy đều vô cùng suôn sẻ, anh cương nghị và mạnh mẽ, cô mềm mại đáng yêu, giống như một bài tình ca vang lên dưới ánh trăng, chậm rãi buông lơi trong đêm dài.
Ngoài cửa sổ, trăng lên giữa trời; trong phòng, ân ái triền miên.
...
Xong việc.
Người đàn ông dựa nghiêng nơi đầu giường, trên ngón tay có một đám khói mờ chầm chậm dâng lên.
Dưới chăn, hai thân thể vẫn dán sát vào nhau, ái muội cũng tùy ý dâng lên.
Lần đầu ân ái làm Đàm Hi khó chịu đến nhíu chặt mày, cánh môi sưng to chứng minh lúc trước đã cuồng loạn tới mức nào, hai má cũng ửng đỏ, càng nhìn càng quyến rũ.
Buổi chiều đã ngủ no mắt nên lúc này chẳng còn buồn ngủ tí nào nữa, đôi mắt to tròn long lanh như được nước rửa qua không ngừng đảo loạn lên.
Đột nhiên, một bàn tay lớn trượt trên lưng chạy tới nơi nào đó, cả người Đàm Hi lập tức cứng đờ.
"Đau à?"
"Ừm... Một chút."
"Sau này sẽ đỡ hơn." Nhẹ nhàng xoa ấn, lòng bàn tay hơi chai sần khẽ xoa, sự thoải mái làm cả người nhũn ra theo.
Đàm Hi đẩy anh ra: "Ngứa quá..."
"Ngứa chỗ nào?" Nụ cười trên môi hơi ẩn chứa vẻ gian xảo, giọng đầy ái muội.
"Đồ lưu manh!"
Tiếng cười trầm khẽ khàng.
"Cậu, cho cháu một hơi." Ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào điếu thuốc giữa hai ngón tay anh y như chó nhìn thấy xương vậy.
"Không được."
"Vậy em muốn ở đây." Duỗi tay, chạm lên môi anh.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm tối tăm, hít sâu một hơi, trong nháy mắt liền phủ chặt lấy cánh môi của thiếu nữ: "Như em mong muốn."
Đàm Hi bị ép không thở nổi, mùi khói thuốc ngập tràn trong khoang miệng, đầu lưỡi dây dưa, môi răng quấn quýt.
Sau một lúc lâu, anh buông cô ra.
Hai mắt thiếu nữ ngập hơi sương, khóe mắt ướt át.
Hơi thở của Lục Chinh vững vàng, nhìn thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đang rúc trong lòng mình, nhớ lại mùi vị tiêu hồn thực cốt lúc trước, ánh mắt sầm xuống, lập tức lại chồm lên.
"Sao anh lại..." Đàm Hi kêu lên.
"Ngoan, thêm lần nữa nào."
"Ưm..."
Lăn lộn đến nửa đêm, Đàm Hi chẳng khác nào bông hải đường bị mưa to vùi dập, yếu ớt nơi đầu cành, rùng mình run rẩy.
"Ưm..." Giọng cô hơi khàn và hơi nghẹn ngào.
"Nước." Nằm xuống giường, yết hầu như bị đốt cháy, Đàm Hi duỗi chân đá vào cẳng chân người đàn ông, mềm như bông, chẳng có tí sức lực nào.
Lục Chinh xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng mang một cốc nước ấm đi vào: "Hi Hi?"
"Ừm..." Âm thanh hơi run rẩy làm cho sống lưng của người đàn ông tê dại theo.
Đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa nửa người vào mình, Lục Chinh cho cô uống hết cốc nước.
Lông mi Đàm Hi run rẩy, âm thầm trừng mắt với anh: "Dở hơi!"
Lão già khốn kiếp này cứ như bị nghiện, bắt cô gọi anh là "cậu" mãi, khàn hết cả giọng luôn rồi...
Ho khẽ hai tiếng, đặt cái cốc xuống tủ ở đầu giường, chui vào trong chăn, tay lại bắt đầu không ngoan ngoãn.