Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 138
Cập nhật lúc: 2025-01-06 08:16:33
Lượt xem: 42
Đàm Hi nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn chiếc áo sơ mi xanh đen trong tay, nhắm mắt lại, đóng cửa đi tắm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cô rũ mái tóc chưa khô hẳn ra khỏi phòng tắm, đi một vòng trong phòng khách, không thấy Lục Chinh đâu.
Lại tìm trong phòng ngủ phụ và thư phòng cũng chẳng thấy người.
"Lục Chinh?"
"Cậu ơi?"
Phòng bếp cũng không có, nhưng chỗ huyền quan vẫn còn giày của anh, vậy chỉ còn lại… ban công.
Quả nhiên, anh đang dựa vào tay vịn ban công, kẽ tay kẹp điếu thuốc, miệng đang nhả ra một làn khói mờ.
Ngay cả tư thế hút thuốc cũng gợi cảm hơn người thường, cái hương vị "lưu manh" đó đủ để khiến mỗi cô gái đều phải hét lên.
Đàn ông không hư, đàn bà không yêu.
"Qua đây." Anh lên tiếng.
Đàm Hi đi đến bên cạnh anh, cơ thể sau khi tắm rửa tỏa ra hương thơm thanh mát, gió thổi qua, xông thẳng vào mũi.
"Lại không sấy khô?" Bàn tay lớn xoa lưng cô, khi đụng vào mái tóc ướt, động tác chợt ngừng lại.
Anh nhớ lần trước cô cũng như vậy.
"Hong một chút là khô thôi mà?" Cô nhún vai, nhìn vào điếu thuốc trong tay anh.
"Làm em bị sặc à?"
"Không. À… em có thể hút một hơi không?"
Sắc mặt của anh trầm xuống, cảm xúc trong mắt cuộn trào không yên: "Học ở đâu ra cái thói xấu này đấy hả? Một cô gái, uống rượu, hút thuốc, em còn gì không biết nữa?"
Lục Chinh bất giác nhớ đến lúc cô từng uống bia với Dư Béo, nhìn dáng vẻ là biết đó không phải là lần đầu.
May mà tửu lượng cô khá tốt, không bị hồ đồ nên anh mới mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Thật không ngờ, con ch.ó con này lại còn biết hút thuốc?!
Đàm Hi cười hi hi: "Em không biết nhiều lắm… ví dụ như, làm cho phụ nữ sinh con…"
Lục Chinh: "…"
Thấy anh không nói gì, Đàm Hi thò tay ra, nhưng lại bị ánh mắt như d.a.o của anh trừng ngược trở về.
Cô cười ôm lấy cổ anh, hai chân cũng quấn lên.
"Đừng quậy!" Miệng tuy nói thế, nhưng vẫn dùng cánh tay không cầm thuốc đỡ lấy cô.
"Một hơi, chỉ một hơi thôi."
"Một hơi cũng không được" Anh giơ tay lên cao, mặc cho Đàm Hi có với cỡ nào cũng không thể với tới.
"Em chỉ nếm thử thôi mà."
"Không cho!"
"Anh bá đạo!"
"Em thấy có cô gái nào hút thuốc không?"
"Rất nhiều phụ nữ hút thuốc mà!"
"Không bao gồm em trong đó!"
"Thật sự không cho?" Đàm Hi híp mắt, sự xảo quyệt bay lên từ đày mắt rồi nhanh chóng biến mất.
Gương mặt của anh trầm xuống.
"Này, là do anh không cho đấy, đừng trách em…" Chữ cuối cùng biến mất khi đôi môi hai người quyện vào nhau.
Đầu lưỡi quét qua cánh môi của anh, hút mạnh hai cái, mùi thuốc còn sót lại bay vào trong miệng Đàm Hi, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt trợn to vì kinh ngạc của anh, toàn là vẻ khiêu khích.
Đẩy ra, chép miệng, người vẫn quấn lên người anh, cô gái cười trông vô cùng xinh đẹp.
"Thấy chưa, chẳng phải đã nếm được rồi sao?" Nghiêng đầu, chớp mắt.
Từ khoảnh khắc cô nhào lên cho tới tận bây giờ, trong đầu Lục Chinh vẫn còn đang trống rỗng.
Cảm giác mềm mại trên bờ môi khiến cho cả người anh cứng đờ, khoảng cách thân mật không khe hở khiến anh có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của cô, thơm mát như hoa lan, ngọt lạnh như dòng suối.
"Ngốc rồi à?" Đàm Hi cắn vào sống mũi của anh, để lại một đường dấu răng mờ mờ.
Lục Chinh bỗng nhiên hoàn hồn lại, sau đó đột nhiên giận dữ…
"ĐÀM HI!"
Cô làm một động tác chào quân đội chẳng giống ai, giọng nói trong trẻo: "Có!"
"Em có biết, cái gì là DẪN LỬA VÀO NGƯỜI không hả?"
Cô mỉm cười lắc đầu: "Nhưng, anh có thể… dạy em."
Hô hấp của anh ngừng lại, cơ bắp cả người bỗng nhiên căng lên.
"Nhóc điên!"
Anh bế cô, lao thẳng vào phòng ngủ, chỉ trong chốc lát, Đàm Hi đã bị anh đè dưới người, ánh mắt nổi giận, lấy tay bóp cổ cô, không cố ý dùng sức, nhưng cũng không để cô có thể thoát ra được.
"Có tin ông đây sẽ bóp c.h.ế.t em không?!"
Người đàn ông giận dữ giống như một con sư tử bị đánh thức trong lúc đang ngủ say, đôi mắt đỏ bừng chứa đầy sự bạo ngược từ sâu trong linh hồn.
"Giết c.h.ế.t em ư? Anh có nỡ không?" Cô cười, tia sáng hưng phấn cũng nhấp nhô trong đáy mắt, m.á.u huyết toàn thân kêu gào chảy đến khắp chân tay, xương cốt.
"Đàm Hi, em không nên chọc tôi!"
"Đã chọc rồi, phải làm sao đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/138.html.]
"Vậy thì phải chịu trách nhiệm."
"Chịu trách nhiệm thế… ưm…"
Bờ môi của anh đè xuống, mang theo khí thế như sấm chớp vang rền, bá đạo, ngông cuồng, không nể bất kỳ ai.
Đàm Hi không thể chống cự nổi, hít thở vô cùng khó khăn, cố gắng hết sức để đẩy anh ra.
Lục Chinh không nhúc nhích tí nào.
Một lúc sau mới ngừng lại, hai tay chống hai bên người cô, quan sát cô bằng một đôi mắt mênh m.ô.n.g sâu thẳm.
Đôi gò má của Đàm Hi ửng hồng, nước mắt dâng tràn bờ mi.
Giơ tay lên xoa miệng, cô hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn anh mang theo sự tủi thân, hơi nước trong mắt tích tụ ngày càng nhiều.
Vỡ bờ rồi!
"Lục Chinh, anh là đồ thô lỗ!" Cô giận dữ và nức nở.
"Là ai gây chuyện trước? Hả?" Ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào đôi môi của cô, anh đưa tay ra sờ nhẹ.
"Á…"
"Đau à?"
Đẩy tay của anh ra: "Còn phải hỏi!"
"Tại sao lại rách?"
"ANH NÓI XEM!" Nghiến răng nghiến lợi.
"Anh không cắn mà."
"Vậy ai cắn đây? Chó hả?"
Anh khẽ ho hai tiếng, không trả lời.
Sự oán niệm của Đàm Hi tăng lên gấp đôi, người này có biết hôn không đấy? Ngoài việc mút ra thì chỉ biết cắn, nếu không thì dùng lưỡi càn quét, dùng răng cắn, thô bạo đến đáng sợ.
"Lần sau còn dám châm lửa không hả? Nói!"
"… Không."
"Còn dám hút thuốc nữa không?"
"Anh cũng hút đấy thôi…"
"Em nói gì?"
"… Không có gì."
"Đàm Hi, từ nay về sau, em biết điều một chút cho tôi, đừng để tôi bắt được, nếu không…"
"Nếu không thì sao?"
Cười lạnh: "Đến lúc đó, em sẽ biết thôi."
Cô bỗng nhiên thấy rùng mình.
"Lục Chinh, em là người phụ nữ của anh, không phải là con gái anh!" Ý ở đây tức là, ai bảo anh quản lý nhiều như thế hả!
"Đều như nhau."
Đàm Hi sửng sốt: "Anh nói gì?"
"Anh nói, chỉ cần là em, đều như nhau!"
"Biến thái!"
"Không phải em thích gọi anh là cậu à?"
"…"
Lục Chinh rời khỏi người cô, ngồi bên mép giường, kéo chăn lên, đắp cho cô.
Đàm Hi ló đầu ra ngoài, đôi mắt long lanh đầy nước, rụt rè nhìn anh.
Vào khoảnh khắc lúc nãy, cô thật sự cho rằng bản thân mình sẽ tắt thở mà chết, nỗi khiếp sợ không thể hô hấp được như đưa cô về cái cảnh sắp chết, đứng ở mép vực của kiếp trước, cứ như giây tiếp theo, cô sẽ thịt nát xương tan.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng trong mắt cô, anh cau mày, giơ tay ra vuốt ve gò má của cô.
"Sợ rồi à?"
Đàm Hi mím môi, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
"Xin lỗi…" Sự ảo não xẹt qua đáy mắt, có hơ đau lòng.
"…"
"Khuya rồi, ngủ đi!"
"Anh đi đâu?"
"Phòng ngủ của khách."
"Tại sao không ở đây?"
"Đồ chó con, em chắc chắn muốn anh ở đây à?" Nhả từng chữ từng chữ, quai hàm căng chặt, tơ m.á.u từ từ hiện lên trong mắt.
Đàm Hi rụt cổ lại, kéo chăn lên.
Cô vẫn còn ám ảnh đấy…
"Vậy anh đợi em ngủ rồi hãy đi."
"Tự ngủ đi! Thói quen kỳ cục gì thế!" Anh lạnh lùng bác bỏ, thực chất là muốn vội đi dội nước lạnh.
"Lục Chinh…" Ánh mắt tội nghiệp, giơ tay ra kéo ống tay áo của anh.
Anh lạnh mặt, không động đậy.