"À, bộ quần áo này là của một người họ hàng cho. Anh ta là họ hàng xa của chồng tôi, bình thường chúng tôi cũng không mấy khi qua lại. Mấy hôm trước, anh ta đột nhiên đến chơi nhà. Lúc đó tôi và chồng đều không có nhà, chỉ có mẹ chồng tôi và con ở nhà. Người đó mang đến không ít đồ chơi, còn có mấy bộ quần áo trẻ con, có bộ chỉ mặc một hai lần, có bộ còn mới nguyên. Thằng bé không hiểu chuyện, cứ ôm đồ chơi không chịu buông tay, mẹ chồng tôi lại không từ chối được, thấy con thích nên cũng nhận lấy."
Tô Nhiên nhìn cậu bé đang mở to mắt trên giường bệnh: "Nhà anh ta có ai bị bệnh hay gặp chuyện gì không?"
Chu Hồng gật đầu: "Đúng vậy, nhà anh ta có một cậu con trai, nghe nói... nghe nói bị tai nạn xe."
"Vậy là đúng rồi." Tô Nhiên gật đầu, "Con của anh ta bị tai nạn xe, tính mạng nguy kịch. Họ dùng quần áo làm vật trung gian, kết hợp với bát tự, để con trai cô gánh tai họa thay cho con trai nhà anh ta. Các người nhận quần áo tức là đã đồng ý. Chưa đầy một tháng, việc gánh tai họa hoàn tất, con trai cô sẽ chết, còn con trai anh ta ta sẽ bình phục khỏe mạnh."
Lời của Tô Nhiên như sét đánh giữa trời quang, khu bình luận càng thêm sôi sục.
[Để con người khác gánh tai họa cho con mình, sao lại có thể có ý nghĩ độc ác như vậy? Mạng con mình là mạng, mạng con người khác không phải là mạng sao?]
[Sợ quá, mấy hôm trước bạn tôi cũng cho con tôi mấy bộ quần áo, không biết có sao không nữa?]
[Tôi có một đứa con gái, nếu nó có chuyện gì tôi cũng đau lòng lắm, vì nó tôi có thể không cần cả mạng sống của mình, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không lấy mạng con người khác để đổi lấy mạng con gái tôi đâu.]
[Quần áo của con trai tôi nhiều bộ còn rất mới, vứt đi thì tiếc, đều cho con của bạn bè rồi [sốc], bạn bè cũng không chê nên lấy hết.]
[Hồi nhỏ nhà nghèo, toàn mặc đồ người khác cho mà lớn.]
[Con nhà tôi toàn mặc đồ cũ của người khác, còn nói mặc đồ của người khác dễ nuôi.]
[Đừng sợ, không phải mặc đồ người khác là không tốt, mà là mặc đồ người khác cố tình làm phép mới không tốt, những người không có ý xấu thì không sao cả.]
[Loại người cố tình để người khác gánh tai họa này, cuối cùng đều sẽ bị quả báo!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-dam-choc-chi-day-dong-cua-tha-quy/chuong-62.html.]
...
Đúng lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên.
"Cái gì!!!"
Chồng của Chu Hồng, Dương Vĩ Hạo, và mẹ chồng cùng bước vào, vừa hay nghe được những lời Tô Nhiên nói.
Vẻ mặt hai người từ kinh ngạc, sửng sốt dần chuyển sang tức giận.
Dương Vĩ Hạo vừa định nói gì đó, thì bà mẹ chồng đang run lên vì tức giận đã lên tiếng chửi mắng: "Lưu Chí Bằng, cái thằng khốn nạn nhà mày! Tao đã bảo sao mày tốt bụng thế, bình thường keo kiệt như quỷ sứ, một xu cũng không chịu nhả, sao tự dưng lại tặng quần áo, tặng đồ chơi cho chúng tao. Tao còn tưởng mày hào phóng hơn rồi chứ, hóa ra là ôm cái ý định độc ác này, dám hại cháu đích tôn của tao, tao liều mạng với mày!"
Nói rồi, bà hấp tấp đi những bước nhỏ, định xông ra ngoài liều mạng.
Dương Vĩ Hạo phải lựa lời khuyên can mãi mới giữ được bà lại: "Mẹ, chúng ta cứu Tiểu Bảo trước đã, chuyện khác để sau."
Một ngày tốt lành
"Đúng, cứu Tiểu Bảo trước, không ai quan trọng bằng cháu trai của tôi." Mẹ chồng Chu Hồng lúc này mới dừng bước, quay trở lại giường bệnh.
Bà nghe thấy tiếng nói phát ra từ điện thoại của Chu Hồng, liền lon ton chạy tới ghé sát vào ống kính, thấy đối diện là một cô gái trẻ thì ngẩn người.
Rất nhanh sau đó, bà cung kính nói: "Tiểu đại sư, đều tại tôi, không nên tham chút của rẻ mà hại cháu trai. Ngài tiểu nhân... à không, ngài lão nhân gia xem giúp, phải làm sao mới cứu được cháu tôi. Chỉ cần ngài cứu được cháu tôi, sau này tôi sẽ lập bài vị trường sinh cho ngài, ngày ngày thắp hương cầu phúc."
Khóe miệng Tô Nhiên giật giật: "Lập bài vị thì thôi đi. Đã gặp được tôi, chứng tỏ cháu trai bà mạng không đáng tuyệt. Muốn cứu nó rất đơn giản, đem hết quần áo đồ chơi người khác tặng đến đốt đi."
"Được, tôi đi đốt ngay." Dương Vĩ Hạo vội vàng làm theo, cầm quần áo đi ra ngoài.