Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-04-14 05:33:24
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vị diện Vạn Giới, khu phát sóng trực tiếp.
Trong giai đoạn đầu của “Cố Chấp Độc Chiếm” có một cốt truyện then chốt đó là Ninh Sanh bị ép đến hội sở làm việc. Trước đó một ngày, Cố Hành Chu và Ninh Sanh đã xảy ra mâu thuẫn, Ninh Sanh nóng giận tát Cố Hành Chu một cái, thế là Cố Hành Chu nghĩ ra biện pháp này để làm nhục y.
Đương nhiên, Ninh Sanh không muốn đi chút nào nhưng Cố Hành Chu dùng tiền thuốc men của bà ngoại y để uy h*ếp, Ninh Sanh không thể không đi đối với những người chơi xuyên sách, đây là cơ hội đầu tiên để họ danh chính ngôn thuận tham gia vào cốt truyện.
Có người chọn "điểm" Ninh Sanh đưa cậu về, chăm sóc chu đáo, tìm cách lấy lòng, người khác lại trực tiếp cho Ninh Sanh tiền để cậu về nghỉ mong kiếm được hảo cảm nhưng dù là cách nào, đều không chiếm được hảo cảm của y.
Đầu tiên là không thể khiến Ninh Sanh mất cảnh giác, hai là dễ bị Cố Hành Chu trả thù. “Cố Chấp Độc Chiếm” mở phó bản đã nhiều năm, vẫn chưa có streamer nào phá được tình tiết này. Ở các phòng phát sóng khác, khán giả đều thở dài.
[Cái streamer có bàn tay vàng, nhan sắc thịnh thế bên cạnh đưa Ninh Bảo về rồi, xong cứ khoe nhan sắc của mình trước mặt Ninh Bảo... Ninh Bảo chỉ lạnh lùng nhìn một cái rồi đi luôn.]
[Chủ thớt cố lên! Dùng hết điểm may mắn của cậu đi.]
[Khó quá, cốt truyện này giải kiểu gì đây?]
[Ninh Bảo sinh ra trong nghèo khó, trời sinh ghét mấy tên nhị thế tổ, chịu thôi. (bó tay)]
Nhưng ở phòng phát sóng của Giản Vân Lam, phong cách lại khác hẳn nhờ vụ tương ớt của mẹ Ninh, phòng phát sóng của Giản Vân Lam có thêm rất nhiều người xem, giờ số người xem trực tuyến đã hơn một ngàn.
Sau khi Giản Vân Lam nói câu "Tìm mấy người khoẻ mạnh đến làm" khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp im bặt.
[...]
[Cứu mạng, tôi có dự cảm chẳng lành.]
[Không lẽ đúng như tôi nghĩ...]
Quản gia phái xe riêng đến đón đám người này đến Giản gia.
Trên xe, bảy tám người cơ bắp khoẻ mạnh, vạm vỡ nhìn nhau.
"Trước giờ cứ tưởng Giản thiếu gia thích kiểu thanh tú, ai ngờ chúng ta cũng lọt vào mắt xanh của cậu ấy." Gã cơ bắp A nói.
"Giản thiếu gia hào phóng lắm đó." gã cơ bắp B bưng mặt, nũng nịu nói: "Không biết cậu ấy thích chơi kiểu gì ta?"
"Cơ bắp của tui mới đẹp nè, khách trước kia mê tít luôn á." Gã cơ bắp C kéo áo sơ mi, khoe ra tám múi bụng.
Những người khác không phục, thế là tranh nhau khoe mẽ, bắt đầu so cơ bắp. Tất nhiên Ninh Sanh không tham gia vào cuộc đối thoại đó.
Y cúi đầu nhắn tin cho mẹ: "Mẹ, con đang tự học ở trường."
Ninh Mộng Liên trả lời ngay: "Ừ."
Bà ta dừng một chút rồi gửi tiếp: "A Sanh, con đừng lo tiền thuốc men cho bà ngoại. Mẹ mới kiếm được một khách sộp mua nhiều tương ớt lắm, lời được bộn đó."
Ninh Sanh dĩ nhiên không tin. Y biết mẹ mình hay nói mạnh miệng, gần đây bà ngoại đột ngột đổ bệnh, tiền thuốc men phẫu thuật tốn kém vô cùng, mẹ chỉ là người giúp việc bình thường lấy đâu ra tiền, bán tương ớt kiếm được bao nhiêu chắc chỉ là kiếm cớ cho y đỡ lo thôi.
Nhìn màn hình, mắt Ninh Sanh tối sầm lại. Y hạ quyết tâm, vì tiền thuốc men của bà ngoại dù 'Giản thiếu gia' kia có yêu cầu quá đáng đến đâu, y cũng sẽ làm theo thấy bộ dạng nhẫn nhục của Ninh Sanh, mấy gã cơ bắp khinh bỉ ra mặt nhưng không nói thẳng.
Giả thanh cao cái gì chứ, đã đi bán rồi còn tưởng mình là ai. Giản thiếu gia chắc chắn không thích kiểu này đâu. Xe nhanh chóng dừng trước biệt thự quản gia dẫn đám người đi vào nhà, vừa bước vào, đám cơ bắp đã bắt đầu trổ tài.
"Á, ở đây nóng quá à ~" Gã cơ bắp A cởi áo khoác, lộ ra bộ n.g.ự.c rám nắng chắc nịch.
Gã cơ bắp B lau mồ hôi, giả vờ vô tình khoe bắp tay: "Đúng đó, áo tôi ướt hết rồi nè."
"Giản thiếu gia đâu rồi ạ?" Gã cơ bắp C mắt long lanh.
Ninh Sanh không thể làm như họ, chỉ im lặng đứng tại chỗ, vẻ mặt khó xử. Quản gia làm việc theo phép công mà nói: "Xin các vị tự trọng."
Mọi người: "..."
Tự trọng? Ông đùa à nhưng giây tiếp theo, quản gia lấy ra một bộ bao tay dùng một lần, bọc giày, tạp dề, khẩu trang cả mũ đầu bếp nữa.
"Hôm nay Giản thiếu gia mời mọi người đến là để giúp lột tôm, rút chỉ và đánh chả tôm."
"Giờ mời mọi người đi rửa tay khử trùng thay đồ bảo hộ."
"Tiền công 300 tệ một giờ, vì liên quan đến an toàn thực phẩm, ai không qua kiểm tra khử trùng sẽ không được tuyển."
Quản gia nhìn quanh, rồi chỉ Ninh Sanh người ăn mặc chỉnh tề nhất: "Cậu phụ trách giám s*t mọi người khử trùng thay đồ, tiền công thêm 200."
Đám người trố mắt nhìn Ninh Sanh dựa vào cái gì chứ!
Ninh Sanh: "..."
"Được."
Y khẽ nhíu mày lột tôm, rút chỉ, đánh chả tôm... Cái tên Giản thiếu gia này, rốt cuộc muốn làm gì theo yêu cầu của quản gia, mấy nam tú này chỉ có thể khử trùng toàn thân, thay đồ lao động.
Một gã nam tú vì khăng khăng muốn khoe bộ n.g.ự.c vạm vỡ mà bị đuổi ra ngoài những người còn lại lúc này mới ngoan ngoãn. Trong đám nam tú mặc đồ lao động, Ninh Sanh trông đặc biệt thanh lãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-9.html.]
Y đeo khẩu trang, tóc búi gọn trong mũ đầu bếp dùng một lần chỉ lộ ra đôi mắt phượng dài hẹp, cùng nốt ruồi lệ đặc trưng ở đuôi mắt, cả người toát lên vẻ cấm dục mà quyến rũ rõ ràng đều mặc đồ giống nhau, cố tình y như một ngôi sao lớn.
Đám nam tú khó chịu trong lòng, đẩy y sang một bên. Đến lúc này, mọi người vẫn không dám tin cứ tưởng Giản thiếu gia đùa thôi hoặc là, đây là một kiểu play đặc biệt nào đó... Play dây chuyền sản xuất đồ ăn?
Sao nghe cứ kỳ kỳ quái quái Ninh Sanh cũng nghĩ vậy người có tiền có đủ loại sở thích quái gở chuyện thường thôi, Cố Hành Chu như thế, Giản Vân Lam chắc cũng không ngoại lệ.
Đúng lúc này, cửa mở. Giản Vân Lam đẩy xe ba gác vào, trên xe là ba thùng nước cao ngất, trong thùng toàn tôm đang nhảy tanh tách. Những con tôm uốn cong tự nhiên, đầu xanh biếc thân mình nửa trong suốt. Tất cả đều được Giản Vân Lam tỉ mỉ chọn lựa, thịt tôm có độ đàn hồi, vỏ tôm cứng cáp.
Đương nhiên, ở đây chẳng ai để ý đến những chi tiết này thấy ba thùng tôm sống, mặt đám nam tú cứng đờ. Khóe miệng Ninh Sanh khẽ giật giật... Thật sự có tôm?!
Giản Vân Lam nhìn đám nam tú thấy ai nấy đều có cơ bắp cuồn cuộn, đã qua khử trùng thay đồ, hài lòng gật đầu: "Hôm nay tôi nhờ mọi người giúp việc gì, quản gia chắc đã nói rồi."
"Để khích lệ mọi người ai lột tôm nhanh nhất, rút chỉ sạch nhất, giã chả tôm mịn nhất, tiền thưởng càng cao."
"Giải nhất năm vạn tệ, giải nhì ba vạn, giải ba hai vạn cứ thế mà tính."
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu thôi!"
Đám nam tú còn đang nghi hoặc, nghe số tiền thưởng liền mắt sáng rực nhiều tiền vậy á. Bọn họ bán mình cả tuần cũng không kiếm được bằng này giờ lột tôm thôi cũng có?!
Đám cơ bắp tức khắc ngồi không yên, xắn tay áo, đi đến bên thùng tôm, bọn họ đâu phải tập cơ bắp uổng công.
"Chuyện này tính gì, tui lột được 500 con một giờ." Gã cơ bắp A xoa tay hầm hè.
Gã cơ bắp B hùng hồn nói: "Giản thiếu gia, tui giã chả tôm chuẩn nhất đó, tui từng làm ở tiệm cơm mà."
Gã cơ bắp C: "Giản thiếu gia, cậu có tính thuê tui dài hạn không, tui siêng lắm."
... Chắc cả đời này họ cũng không ngờ, có ngày mình lại nói ra những lời này trong nhà kim chủ nhìn mọi người nhiệt tình bắt tay vào việc, Giản Vân Lam hài lòng gật đầu. Vừa quay lại, cậu chạm phải đôi mắt đẹp nhưng lạnh băng.
"Mục đích của cậu là gì?"
Ninh Sanh đứng trước mặt Giản Vân Lam, ánh mắt sắc bén như một con thú nhỏ giấu vuốt nhọn:
"Có phải Cố Hành Chu phái cậu tới chà đạp tôi không?"
Giản Vân Lam ngơ ngác: "Cố Hành Chu? Ai cơ?"
Ninh Sanh cười khẩy, đầy vẻ châm biếm.
"Diễn. Cứ diễn tiếp đi."
Giản Vân Lam nhún vai: "Cậu không muốn làm thì có thể đi, tôi không ép."
Đâu dễ dàng vậy những lời này, Cố Hành Chu đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng có lần nào thực hiện đâu. Ánh mắt Ninh Sanh càng thêm chán ghét, y liếc xéo Giản Vân Lam một cái rồi đi đến bên cạnh thùng tôm.
Y muốn xem thử, cái vị thiếu gia họ Giản ngoài miệng đạo mạo này, rốt cuộc bao lâu nữa mới lộ bộ mặt thật.
Ninh Sanh bắt đầu vớt tôm. Ninh Sanh bắt đầu bóc vỏ tôm. Ninh Sanh bắt đầu rút chỉ tôm. Ninh Sanh bắt đầu băm tôm thành bột. Ninh Sanh...
Năm tiếng sau, Ninh Sanh được bầu là công nhân có hiệu suất cao nhất ngày hôm đó, vinh quang nhận được năm vạn tệ tiền thưởng.
Ninh Sanh: "???"
"Cậu nhóc, có tiền đồ đó." Giản Vân Lam vỗ vai y, cổ vũ: "Cậu lột tôm không tệ, bột tôm cũng chất lượng, sau này nếu có nhu cầu lúc nào rảnh thì lại đến giúp nhé."
Những người cả ngày cúi lưng bóc tôm mỏi nhừ, ai nấy đều ghen tị nhìn Ninh Sanh. Y dựa vào cái gì chứ vt vả xử lý tôm cả ngày, giờ được Giản Vân Lam khen, trong lòng Ninh Sanh lại có chút kích động nho nhỏ kiểu kích động của người làm công vất vả cả ngày, xong được ông chủ lòng dạ hiểm độc khích lệ ấy.
Ninh Sanh: "..."
Có gì đó sai sai. Mấy tiếng vừa qua, y từ khinh thường ban đầu sau đã c.h.ế.t lặng đến cuối cùng trong đầu chỉ còn lại tôm, tôm và tôm. Ngay từ đầu y còn nghĩ, Giản Vân Lam chắc chắn có mục đích đặc biệt nào khác giống như Cố Hành Chu, hắn chắc chắn cũng chỉ là tìm một cái cớ đường hoàng muốn làm nhục y, muốn nhìn y giãy giụa dưới quyền lực và tiền tài của mình, muốn sống dở ch*t dở.
Nhưng, Giản Vân Lam thật sự, chỉ là, muốn y, lột tôm. Lột tôm thì thôi đi, Ninh Sanh thế mà càng lột càng đói. Mấy ngày nay y cũng chưa ăn uống gì ra hồn, nhìn mấy con tôm tươi rói kia không nhịn được nghĩ, không biết nấu lên có ngon không...
"Tôi là chủ quán ăn vặt, số tôm này dùng để làm hoành thánh tôm tươi." Như thể nhìn thấu suy nghĩ của Ninh Sanh, Giản Vân Lam đáp lời: "Có muốn tôi làm cho cậu một bát nếm thử không?"
Ninh Sanh hơi nhướng mày.
"Không cần."
Giản Vân Lam, một cậu ấm tiêu tiền như nước lại đi bán quán ăn vặt đùa chắc.
Từ nhỏ sống trong nhung lụa, cậu biết mua đồ ăn thế nào sơ chế nguyên liệu ra sao, rồi còn ra quán nữa chứ. Hoành thánh do Giản Vân Lam làm, chắc cũng chẳng ngon lành gì cho cam thà y cứ nhịn đói còn hơn.
Giản Vân Lam thấy vẻ hoài nghi của Ninh Sanh thì cũng không nói thêm gì có người có thành kiến với thân phận của cậu, điều này cũng dễ hiểu nhưng trước mỹ thực, ai cũng bình đẳng cả thôi.
"Cậu nhóc, cứ thành thật kiên định làm việc đi, lao động là vinh quang." Giản Vân Lam vỗ vai y đầy ý nghĩa: "Trên đời này, làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng?"
Nói xong, cậu đưa cho Ninh Sanh một tờ chi phiếu năm vạn tệ. Ninh Sanh là người có hiệu suất lột tôm cao nhất hôm nay, theo như lời hứa của Giản Vân Lam, khoản tiền thưởng này y xứng đáng nhận.
Ninh Sanh nhìn tờ chi phiếu trong tay, tiền thuốc men của bà ngoại hình như chỉ thiếu đúng năm vạn tệ. Vì kiếm cho đủ năm vạn tệ này, y đã cầu xin biết bao nhiêu người đáp ứng bao nhiêu yêu cầu vô lý của Cố Hành Chu. Nhưng giờ đây, năm vạn tệ này lại lẳng lặng nằm trong tay y mang theo mùi tanh tươi rói của tôm sông.
Ninh Sanh im lặng dần dà, y có chút hoài nghi nhân sinh.