Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-04-14 04:59:09
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối diện ánh mắt nghi ngờ của Lý Vân, Lý Minh Hi á khẩu không trả lời được. Lúc ấy thật sự anh ta không nghĩ nhiều đến vậy chỉ là đói bụng, thấy hoành thánh ngon nên ăn hết sạch, đến nỗi l.i.ế.m cả đáy chén.
Lý Vân thì sắp khóc đến nơi. Cô mua tận hai phần nhưng căn bản không đủ no. Đàm Đình Đình cũng mua hai phần, nhưng vì hôm qua cô không chia sẻ cho Đàm Đình Đình, nên hôm nay đối phương cũng chẳng thèm chia cho cô thật là "có thù tất báo".
Dưới ánh mắt lên án của Lý Vân, Lý Minh Hi đành chịu thua:
"Đừng vội, để anh xếp hàng mua cho em một phần nữa, anh vẫn còn một suất mua giới hạn."
Lý Vân nhìn anh ta đầy hoài nghi: "Lần này mua cho em thật đấy chứ? Anh không lén ăn mất đấy chứ?"
"Em tin anh đi." Lý Minh Hi vỗ n.g.ự.c chắc nịch nhưng thật ra trong lòng anh ta có chút chột dạ. Tuy ngoài miệng bảo đảm chắc như đinh đóng cột, nhưng thật sự anh ta không dám chắc, khi phần hoành thánh ấy nằm trong tay anh ta có kiềm chế được bản thân hay không...
Chỉ một loáng, quán ăn vặt đã có hơn ba mươi người xếp hàng, mà số lượng giới hạn chỉ có một trăm phần chậm chân nữa là hết sạch, Lý Minh Hi vội vàng chen vào hàng.
Vừa xếp hàng, anh vừa mở app chim cánh cụt. Trong nhóm chat sôi nổi nhất có tên là “Diễn đàn thảo luận thuật toán của khoa máy tính trường Kinh Đại” có không ít người đang tag anh:
[@Tiểu Minh, Minh ca, cái bug của anh sửa xong chưa?]
Nhóm này tập hợp một đám học bá "cuồng nhiệt" nhất trường đại học Kinh Đại. Mọi người thường xuyên tâm sự về thuật toán, mã số, điều chỉnh lỗi có chút tình bạn "thưởng thức" lẫn nhau.
Ngày mai là hạn chót nộp đồ án lớn, vì vậy, rất nhiều người đang thảo luận trong diễn nhóm.
[Vẫn chưa sửa xong, nhưng có ý tưởng rồi.]
Lý Minh Hi trả lời trong nhóm, ngập ngừng một chút rồi gõ tiếp:
[...Hôm nay tôi đi xếp hàng mua đồ ăn vặt với em gái ở cổng trường, ông chủ quán liếc mắt một cái đã chỉ ra chỗ sai trong code của tôi.]
Đám bạn trong nhóm:
[???]
[Đùa à? Vãi!]
[(châm điếu thuốc) Cảm giác là thật đấy. Mấy hôm trước tôi gọi cơm hộp, anh shipper tiện tay sửa cho tôi cả chục cái bug, hỏi ra mới biết là học trưởng cùng hệ.]
Mọi người im lặng hiện tại tình hình việc làm của ngành máy tính rất ảm đạm, lại còn sẽ bị đuổi việc ở tuổi 35, dù bọn họ có cố gắng thế nào, đạt điểm trung bình GPA hay đi du học thì… Thì 20 năm sau, điểm đến cuối cùng vẫn là quán ăn vặt cổng trường thôi.
Theo góc độ này thì ông chủ quán ăn vặt chỉ là tránh đi đường vòng ít hơn bọn họ ba mươi năm mà thôi.
[Đạo tâm tan vỡ.]
[Có cảm giác "thỏ tử hồ bi thương" quán ăn vặt nằm ở đâu? Tôi muốn đến cổ vũ tiền bối.]
[Tôi cũng phải đi a a a! Cái code này "hành" tôi mấy ngày rồi, tôi làm không vì miếng ăn mà chỉ vì ông chủ có thể chỉ điểm cho tôi một chút.]
Rất nhiều người thúc giục Lý Minh Hi gửi vị trí, muốn đến cổ vũ Giản Vân Lam, cũng có người muốn đến hỏi chuyện. Lý Minh Hi chia sẻ vị trí, nhưng... Anh ta nhìn hàng dài trước mặt đám bạn giờ mới đến thì chắc chắn không mua được rồi.
Lý Minh Hi lại nhắn tin cho Ninh Sanh, nói anh ta đã có ý tưởng về code. Ninh Sanh không trả lời, chắc là đang bận. Hôm qua nghe Ninh Sanh nói, hình như hôm nay y phải đi làm thêm, tối không về ký túc xá.
Lý Minh Hi thật sự có chút lo lắng cho sự an toàn của y mãi suy nghĩ, đã đến lượt Lý Minh Hi.
"Ông chủ, cho tôi một phần dầu cay." Lý Minh Hi thanh toán.
"Được." Giản Vân Lam nhìn thớt, chỉ còn lại mười cái hoành thánh cuối cùng: "Đây là phần cuối cùng rồi, xin lỗi các thực khách phía sau."
Đám đông lập tức rên rỉ.
"Đừng mà. Tôi xếp hàng cả tiếng rồi."
"Ông chủ, ô ô ô, tôi xin cậu, không ăn được hoành thánh của cậu cuộc đời tôi vô nghĩa mất."
"Sớm biết thế đã không đi học thêm cái tiết c.h.ế.t tiệt kia..."
Cả bảo vệ cổng trường cũng than vãn. Hôm qua ăn được món hoành thánh ngon như vậy, anh ta cứ nhớ mãi cả ngày. Hôm nay vừa đổi ca sang cổng bắc, vừa tan làm đã vội vàng chạy đến, ai ngờ vẫn chậm chân. Anh ta không muốn sống nữa!
Trong ánh mắt ghen tị của mọi người, phần hoành thánh cuối cùng được đưa đến tay Lý Minh Hi. Hoành thánh da mỏng nhân đầy đặn, bao bọc thịt heo tươi ngon, bên trên rưới một lớp sa tế đỏ rực, cùng tương ớt nhà làm trộn đều rắc thêm vừng trắng...
Mọi người điên cuồng nuốt nước miếng, nhìn Lý Minh Hi bằng ánh mắt lên án. Lý Minh Hi cố gắng tự nhủ, phần này mua cho em gái, anh ta không được ăn. Nếu ăn, hơn hai mươi năm tình anh em coi như chấm dứt hay là, anh ta ăn thử một miếng nhỏ thôi?
Em gái anh ta luôn thông tình đạt lý, chắc sẽ không để ý đâu cho dù để ý, em gái có thể kiếm lại nhưng hoành thánh thì không có phần tiếp theo.
Lý Minh Hi không nhận ra ý nghĩ của anh ta đáng sợ đến mức nào. Trong mắt anh ta chỉ có phần hoành thánh kia, dưới ánh đèn hoành thánh bốc khói nghi ngút, được tưới đẫm sa tế đỏ au, khiến khoang miệng anh ta tự động tiết nước miếng.
...Kệ đi, ăn. Lý Minh Hi gắp một miếng hoành thánh, đưa vào miệng.
"Tê!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-8.html.]
Cay!!! Hoành thánh nóng hổi, được tưới thứ nước sốt vừa thơm vừa cay, ngấm đẫm gia vị. Cắn xuống một miếng, vị cay nồng bùng nổ trong khoang miệng nhân thịt tươi, căng mọng cũng thấm đẫm dầu cay dai giòn sần sật, mỡ lợn quyện với hương vừng thơm lừng, tràn ngập khoang miệng.
Tương ớt này khác với loại bán trên thị trường, được làm từ những trái ớt cay ngon nhất, hương vị thuần hậu hòa quyện hoàn hảo với vị tươi ngon của hoành thánh, khiến người ta "nhập hồn". Ngon quá đi!!!
Trong tiết trời thu se lạnh, được ăn một bát hoành thánh nóng hổi cay nồng thế này, quả thực là hạnh phúc tột cùng. Lý Minh Hi vốn ít ăn cay, lúc này mồ hôi đã ướt đẫm trán, bị cay đến mức thở không ra hơi, nhưng lại tiếc không dám uống nước, vì uống nước chẳng phải sẽ làm trôi hết hương vị trong miệng sao? Thật lãng phí!
Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn Lý Minh Hi ăn, tưởng tượng hương vị của hoành thánh trong miệng anh ta hận không thể ăn thế anh ta.
Ô ô ô, đúng là kẻ may mắn đáng ghét có người còn bám lấy xe của Giản Vân Lam: "Ông chủ, mỗi ngày một trăm phần căn bản không đủ ăn, cậu có thể bán hai trăm phần không? Tôi xin cậu đấy!"
"Hoặc là mỗi người giới hạn một phần thì tốt rồi, hai phần nhiều quá, năm mươi người là ăn hết rồi còn lại chúng tôi không có mà ăn!"
Giản Vân Lam khó xử gãi mũi: "Tôi sẽ cân nhắc."
Các thực khách chớp đôi mắt ướt át: "Ngày mai cậu có đến không?"
"Đến." Giản Vân Lam gật đầu.
Trong ánh mắt luyến tiếc của mọi người, Giản Vân Lam lái xe ba gác đi xa. Bên kia, Lý Minh Hi vừa ăn vừa nhấm nháp cẩn thận nhưng một bát hoành thánh chỉ có mười cái, nên cũng nhanh chóng hết sạch ngon thật đấy.
Anh ta xoa bụng cảm khái. Thật là mỹ vị tuyệt đỉnh nhân gian... Nửa tiếng trước anh ta còn dám nghi ngờ món hoành thánh cực phẩm này cơ đấy?
Một bát thế này, đừng nói 30 tệ, bán 300 tệ cũng không ngoa luyến tiếc vét sạch đáy bát, Lý Minh Hi ngẩng đầu lên, thấy Lý Vân mắt ngấn lệ:
"Anh! Hoành thánh của em đâu?"
Lý Minh Hi nhìn Lý Vân, lại nhìn đáy bát rồi lại nhìn Lý Vân. Anh ta cắn răng, nhẫn tâm nói:
"Em coi như không có người anh này đi."
Lý Vân: "..."
Giản Vân Lam lái chiếc xe ba gác sơ sài do [Hệ thống Trù Thần] "phát" trở về biệt thự của mình ở trung tâm thành phố. Cậu rất vui vẻ á, quả nhiên, việc cậu thích nhất vẫn là bày quán!
Tuy rằng hiện tại chỉ có hoành thánh, nhưng tương lai cậu còn muốn làm nướng BBQ, cháo cá, lẩu cay, bánh kẹp thịt... Vô vàn món ăn đường phố kinh điển của Hoa Hạ, dù ở vị diện nào cũng chắc chắn bán chạy như tôm tươi.
Nghĩ thông suốt, Giản Vân Lam thấy lòng nhẹ nhõm hẳn vừa ngân nga hát vừa bước vào biệt thự. Xe ba gác vừa dừng trong sân, cậu khẽ động ý nghĩ, [Hệ thống Trù Thần] tự động thu xe ba gác vào không gian trữ đồ.
"Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về rồi." Quản gia mặc vest giày da chờ sẵn, nở nụ cười có chút xót xa: "Ngài bày quán cả ngày, chắc mệt muốn c.h.ế.t rồi phải không, có cần tôi gọi vài người đến thư giãn chút không? Má mì Lý bên kia mới có nhiều "tiểu tử" lắm đấy."
Giản Vân Lam: "???"
Xem ra, trong “Cố Chấp Độc Chiếm” Giản Vân Lam chiếm thân xác của một gã "nhị thế tổ" mê chơi bời.
"Được thôi, ông giúp tôi tìm vài người khỏe mạnh một chút." Giản Vân Lam trầm ngâm một lát, ý tứ sâu xa: "Nhất định phải khoẻ mạnh đấy."
"Bảo bọn họ sáng mai đến đây."
Ba chữ "phải khoẻ mạnh" này, mang ý nghĩa sâu xa.
Quản gia đáp: "Vâng, thiếu gia."
Thiếu gia thay đổi khẩu vị rồi sao. Trước kia thích kiểu thanh tú xinh đẹp, giờ lại thích rắn chắc, có phải khoẻ mạnh. Tuy rằng, chỉ điểm qua loa rồi lại không cho người ta buổi tối tới, mà muốn sáng mai tới tìm... Có chút kỳ quái nhưng, là một quản gia có tu dưỡng nghề nghiệp, đương nhiên ông sẽ không nghi ngờ phẩm vị của thiếu gia.
Quản gia lái xe đến hội sở.
"Quản tiên sinh, đây là đám người mới đến của chúng tôi, lại đây lại đây chào hỏi Quản tiên sinh."
Má mì Lý tươi cười niềm nở ra đón ở cửa, phía sau là một đám thanh niên với đủ loại ngoại hình. Quản gia liếc mắt nhìn, dựa theo yêu cầu của thiếu gia chọn mấy người cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn đã biết là rất khoẻ mạnh:
"Ngươi, bắp tay không tệ còn có người kia, cao nhất kia, đúng ngươi cũng lại đây."
Quản gia từng người chọn qua, ở góc đội ngũ thấy một thanh niên tướng mạo thanh lãnh và quật cường khác với bầu không khí xa hoa xung quanh, thanh niên này mang phong thái tao nhã của người có trí thức, mặc quần áo của câu lạc bộ, đuôi mắt ửng đỏ một giọt lệ như ngọc lấp lánh, thần sắc của y có vẻ không tình nguyện thậm chí là khuất nhục.
"Đứa nhỏ này tên tiểu Sanh, hôm nay vừa tới, đẹp lắm đó, Giản thiếu gia nhất định thích!" Má mì Lý ghé sát lại gần, hạ giọng nói:
"Ngày thường hàng tốt như vậy, chúng ta ở đây có thấy được đâu. May là nhãi con này chọc giận Cố đại thiếu, bị ném đến nơi này chịu khổ một chút..."
Thanh niên bị gọi "Tiểu Sanh" kia nhìn vào mắt quản gia, lại hờ hững dời đi.
"Ngươi có cơ bắp không?" Quản gia hỏi.
Thanh niên này nhìn qua, là kiểu thiếu gia từng thích nhưng hôm nay thiếu gia đã nói muốn người rắn chắc, ông cũng không thể chọn người không phù hợp yêu cầu được. Tiểu Sanh có vẻ hơi cạn lời im lặng một lát, dưới sự thúc giục của má mì Lý, y xắn tay áo trái lên trên cánh tay với đường cong lưu loát, có một tầng cơ bắp rõ ràng.
"Không tệ." Quản gia gật đầu: "Ngươi cũng đi theo đi."
Ninh Sanh không nói gì, rũ mắt xuống vẻ mặt chán ghét. Y đã có thể tưởng tượng, cái người gọi là "Giản thiếu gia" kia sẽ làm ra chuyện gì với y, cách chơi của kẻ có tiền, không ngoài mấy loại đó...Y chỉ cảm thấy ghê tởm.