Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-04-24 07:11:47
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Người ta thì nói hư hư thực thực ‘ngân hà lạc cửu thiên’*, con chỉ biết 'wow cái thác nước này cũng mạnh dữ'."
*: Cả cụm "ngân hà lạc cửu thiên" là một cách ví von, ẩn dụ rất thi vị và tráng lệ để miêu tả một dòng chảy mạnh mẽ, hùng vĩ từ trên cao xuống, thường dùng để tả thác nước lớn hoặc dòng thác lũ. Nó gợi lên một vẻ đẹp siêu thực, kỳ vĩ.
Cậu bé ngơ ngác nắm chặt tay, gật gật đầu: "Con muốn cố gắng. Con phải trở thành người làm công tác văn hóa như vậy mới xứng được ăn nhiều cơm chiên của ông chủ Giản hơn."
Lâm Thiên Thu: "… Ô ô ô."
Sao vậy, thất học thì không được ăn cơm chiên à? Mấy người kỳ thị người thất học. Tuy miệng nói vậy, nhưng tâm trạng Lâm Thiên Thu chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.
Trong miệng đang nhai món cơm chiên mỹ vị như vậy, làm gì còn chỗ cho buồn bực cơ chứ? Anh ta ôm bát cơm chiên, ăn lấy ăn để một cách ngon lành, để lại cho mọi người một bóng lưng giản dị của một kẻ thất học.
Giản Vân Lam cũng cười rất vui vẻ không phải vì gì khác, mà là khi nhìn thấy Tưởng Nam và Lâm Thiên Thu ăn ngon lành, thỏa mãn đến mức no căng bụng, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc... đây mới là ý nghĩa khi cậu làm chủ một quầy ăn vặt.
Nhìn mọi người vui vẻ, Giản Vân Lam thuần thục tiếp tục công việc, lại cho chảo nóng, đổ dầu vào, bắt đầu xào mẻ thứ hai. Hiện tại, cậu có thể xào một mẻ năm suất cơm chiên, nhưng vì cơm chiên Dương Châu có quy trình chế biến phức tạp, yêu cầu phải xào đi xào lại nhiều lần và thêm nước cốt, nên tốc độ ra món chậm hơn so với bình thường một chút.
Cũng may, các thực khách luôn vô cùng kiên nhẫn trước những món ngon đỉnh cao, có người rạng sáng năm sáu giờ đã xếp hàng rồi, còn để ý thêm mười mấy phút chờ đợi món cơm chiên này sao? Mọi người đều vô cùng nhiệt tình, chăm chú nhìn vào chảo, đơn đặt hàng cũng bay tới như tuyết rơi:
"Ông chủ Giản, cho tôi một phần cơm chiên, không hành nha."
"Tôi với con trai mỗi người một phần, thêm nhiều hành vào, hắc hắc!"
"Một phần cơm chiên!"
"Được rồi!"
Giản Vân Lam lần lượt đáp ứng, mẻ cơm chiên thứ hai vừa ra lò, mấy vị khách mắt sáng lên, hưng phấn vô cùng nhận lấy cơm. Giản Vân Lam lau mồ hôi, tính toán làm thêm ba mẻ nữa. Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Hôm nay Bối Thi và Trương Mặc cũng đến rất sớm, tuy không kịp hai mẻ đầu, nhưng thấy mẻ tiếp theo sắp đến lượt mình rồi. Đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau, tràn đầy hy vọng nhìn Giản Vân Lam, chờ đợi phần cơm chiên của mình nhưng, biến cố xảy ra trong nháy mắt.
Đột nhiên, từ phía sau hàng truyền đến tiếng la hét của đám đông, cùng với sự hỗn loạn, có người kêu gào thảm thiết:
"Thành quản tới! Thành quản tới rồi! Ông chủ Giản chạy mau!!!!"
Nhìn về phía sau, quả nhiên thấy từ xa có một đám người mặc áo sơ mi xanh lam, khoác áo choàng phản quang, hùng hổ tiến về phía này.
Các thực khách: "?"
Giản Vân Lam: "???"
Bối Thi và Trương Mặc: "?????"
Bối Thi ánh mắt mong chờ nhìn Giản Vân Lam, cẩn thận hỏi: "Ông chủ Giản, anh có giấy phép kinh doanh đúng không?"
Giản Vân Lam im lặng. Cậu im lặng, một sự im lặng đến tĩnh lặng. Mọi người hoảng loạn, Trương Mặc bắt đầu rơm rớm nước mắt, một thằng đàn ông cao mét tám như đứa trẻ con, ôm chút hy vọng cuối cùng run rẩy hỏi:
"Ông chủ Giản, giấy phép kinh doanh của anh... chắc là bị giấu đi rồi đúng không, anh tìm thử xem, biết đâu lại tìm thấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-74.html.]
Dưới vô số ánh mắt chờ mong. Gương mặt tuyệt mỹ của Giản Vân Lam, biểu cảm bình thản, hàng mi rũ xuống, đôi mắt đen láy ánh lên một vẻ thiền ý thần bí.
Cậu chắp tay trước ngực, làm động tác phật thủ cầm hoa.
"Quầy ăn vặt gặp thành quản, hôm nay mới biết ta là ta*."
*: "Kim thiên (今天)" là hôm nay. "Cái (才)" là mới. "Tri đạo (知道)" là biết. "Ngã thị ngã (我是我)" là tôi là tôi, ý chỉ nhận ra bản chất thật của mình, một sự thức tỉnh hoặc nhận ra vị trí, vai trò thực sự của bản thân. Câu này mang một chút hài hước và ẩn ý. Việc quản lý đô thị đến kiểm tra sạp hàng ăn vặt (một tình huống có thể gây khó khăn hoặc mất mát) lại khiến người này "biết mình là ai", có thể là một sự nhận ra về thân phận nhỏ bé, sự bất lực, hoặc một sự chấp nhận thực tế.
Cậu khẽ nói, nhắm mắt lại, quanh thân bao phủ một tầng siêu thoát nhàn nhạt trông như thể người đã đi từ lâu lắm rồi.
Các thực khách: "??????"
Không phải, ông chủ Giản đây là tại chỗ tọa hóa viên tịch sao? Cái gì Lỗ Trí Thâm đừng mà a a a a a a!!! Cơm chiên của họ, món cơm chiên thơm ngào ngạt nóng hổi mỹ vị của họ…!
"Ông chủ Giản, anh đừng từ bỏ mà!" Bối Thi và Trương Mặc suy sụp nhào tới, điên cuồng lay cậu, mấy người khách hàng phía trước cũng ba chân bốn cẳng bắt đầu véo nhân trung của Giản Vân Lam: "Vẫn còn hy vọng, bây giờ anh chạy đi vẫn còn kịp, chúng tôi sẽ cùng anh chạy!"
Nhưng Giản Vân Lam mềm nhũn ngã xuống, phảng phất đã đi về một thế giới an lành khác rõ ràng đây là thế giới xuyên sách, vì sao lại có thành quản chứ?
Đương nhiên Giản Vân Lam không có làm giấy phép kinh doanh, việc đầu tiên cậu làm khi tỉnh lại ở thế giới này, chính là đi chợ mua đồ ăn rồi ra quán, trông cậu có giống người sẽ đi làm giấy phép kinh doanh không?!
Làm chính là một sự kích thích. Giản Vân Lam với tinh thần phơi phới bày tỏ, không có thành quản thì cậu vui vẻ bày quầy, thành quản tới thì cậu... cậu liền trực tiếp rút lui.
Rút lui khỏi vòng sinh vật*. Thật tốt, một kế hoạch thật hoàn mỹ.
*: Cường điệu hóa hành động rút lui của Giản Vân Lam, như thể cậu đang rời khỏi một "vòng tròn sinh tồn" đầy rủi ro (sự xuất hiện của quản lý đô thị). Đây là một cách nói đùa, có lẽ ám chỉ việc cậu "biến mất" một cách nhanh chóng và hoàn toàn.
Đám đông ồn ào náo loạn, rất nhiều thực khách suy sụp xông lên lay cậu, nhưng Giản Vân Lam đã an tường ra đi, bên tai không nghe được bất cứ âm thanh gì, cảm thấy mình phảng phất đã đến một thế giới yên lặng, hạnh phúc khác cũng chính vào lúc này. Một giọng nói xuyên qua đám đông, đánh thức Giản Vân Lam. Giọng nói lười biếng, mang theo vài phần cao ngạo, lại giống như một tiếng chuông lớn vang vọng trong đầu Giản Vân Lam:
"Nhân loại, bày quán không phải là dục vọng của ngươi sao?"
"Hừ. Dục vọng của ngươi, dễ dàng dập tắt như vậy sao?"
"Thực khách của ngươi, còn đang chờ đấy!"
Không chỉ Giản Vân Lam, những người xung quanh cũng nghe thấy giọng nói đó.
"Ai đang nói vậy?"
"Oa, giọng hay quá, nghe là biết soái ca rồi!"
"Vậy rốt cuộc ai đang nói vậy!"
Họ ngó trái ngó phải, nhưng không thấy ai cả, chỉ thấy trên chiếc xe ba gác, một con ch.ó lớn uy phong lẫm lẫm ưu nhã nhảy đến bên cạnh ông chủ Giản... là Mao Mao đang nói sao?!
Một cái móng vuốt đầy lông lá, ấn lên mặt Giản Vân Lam, sau đó... xoa bóp hai bên. Giản Vân Lam bị xoa tỉnh, đối diện với cặp mắt màu vàng sẫm rực lửa của Thao Thiết.
Trong đôi mắt ấy, viết đầy cảm xúc nhiệt liệt, chấp niệm, và lòng tham 'Bổn tọa! Muốn ăn! Cơm chiên!'
Giản Vân Lam: "…"