Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-04-18 15:23:43
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.
[……]
[????]
[Mọi người trong nhà ai có thể giải thích cho tui hiểu đi.]
[Cố Hành Chu là cái dạng nhân thiết gì vậy??! A a a, ai mau ra đây giải thích đi?? Cốt truyện có phải bị bug rồi không!!!]
[Ông chủ Giản làm tốt lắm ~]
[Tui đã nói với mấy người rồi, Giản Thần tự do an bài, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu ấy. (cao thâm khó đoán thần bí mỉm cười)]
[Người dùng [Matthew thích ăn thịt] tặng chủ phòng [Giản Vân Lam] máy bay trực thăng x1]
[Matthew tỷ tỷ cuối cùng chị cũng đến rồi!]
[Má, không chỉ có Matthew tỷ tỷ, fan Ninh Sanh cũng bắt đầu điên cuồng ném tiền, bọn họ thật sự giàu quá, ghen tị quá, trên đời này phú bà nhiều như vậy, thêm tui một người thì sao QAQ *âm u bò ra.jpg*]
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Từ khi Giản Vân Lam đưa ra cái đề nghị điêu luyện sắc sảo 'bắt Cố Hành Chu đi bày quầy' cốt truyện như con ngựa hoang thoát cương, theo một cách không ai có thể đoán trước mà bay về phương hướng thần bí.
Cố Hành Chu này, vẫn là cái người nói một không hai, kiêu ngạo tổng tài bá đạo đó sao? Bá đạo tổng tài nhà ai lại khí thế ngất trời bận việc cả đêm ở quầy ăn vặt chứ.
Bá đạo tổng tài nhà ai lại lộ ra nụ cười buôn bán chân thành, phát giấy ăn cho mọi người chứ.
Bá đạo tổng tài nhà ai lại nhìn chằm chằm một chén cơm chiên không ăn được mà mắt bốc lửa chứ!
Fan Cố Hành Chu hộc máu. Tại phòng phát sóng trực tiếp của chủ phòng khác, Cố Hành Chu vẫn là tổng tài bá đạo nắm giữ mạch m.á.u kinh tế toàn cầu, trên môi thường trực nụ cười thần bí, chỉ cần nói vài câu là có thể khiến vài xí nghiệp phá sản ngay lập tức.
Mà các chủ phòng khác phải tốn gấp bội tâm huyết và nỗ lực mới có thể lọt vào mắt Cố Hành Chu, trở thành tâm phúc, bạn bè, tùy tùng nhờ đó ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện gốc...
Nhưng Giản Vân Lam... Cậu ta và cái quầy ăn vặt tồi tàn kia, rốt cuộc có ma lực gì thần kỳ vậy a a a!!!
Trước đây còn có người mở kèo cá cược 'Giản Vân Lam vs Cố Hành Chu' ai sẽ thắng, bây giờ, tất cả những ai đặt Cố Hành Chu đều thua đến không còn một mảnh vải, đang gào thét trên sân thượng... Vì diễn biến thần kỳ này, phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam trên "Bảng xếp hạng phá giải cốt truyện" cũng một đường thế như chẻ tre, trực tiếp xông vào top 10!
Càng tuyệt vời hơn nữa, một fan của Giản Vân Lam đã cắt ghép các đoạn phát sóng trực tiếp thành một video ngắn với tiêu đề: "Bá đạo tổng tài bị khuất nhục cưỡng bức! Làm đến mồ hôi đầm đìa, mặt mày đỏ bừng..." rồi đăng tải lên mạng.
Tiêu đề gây sốc này ngay lập tức thu hút vô số người xem hiếu kỳ click vào. Và rồi họ phát hiện ra rằng:
"Bị khuất nhục cưỡng bức" là chỉ bị ép buộc đến quầy ăn vặt.
"Làm đến mồ hôi đầm đìa, mặt mày đỏ bừng" là chỉ việc hỗ trợ quầy ăn vặt ôm khách, phát tờ rơi mệt đến đổ mồ hôi.
[Mọi người đều rất bận, đừng lan truyền những tin vô nghĩa kiểu này, cảm ơn .(mỉm cười) (mỉm cười)]
[Cố Hành Chu?! Đây chẳng phải là Cố Hành Chu, vị tổng tài điên cuồng trong “Cố Chấp Độc Chiếm”?]
[Thấy ma rồi!]
[Đây là chủ phòng nào vậy, để tôi vào đánh giá chút. *hắc hắc hắc*]
Đoàn fan của Giản Vân Lam cũng nhanh chóng có mặt:
[Phòng live 6666, Giản Giản là nhất, Trời Xanh Mây Trắng, một đường đồng hành! Soái ca chủ phòng đang đi cốt truyện (tình yêu) tuyến (tình yêu) đó (tình yêu), tình cảm bùng nổ, sức hút căng tràn, nhớ theo dõi để không lạc đường nhé!]
[Vân thực nhẹ, phong thực lam, quầy ăn vặt của Giản Giản sẽ chữa lành một ngày mệt mỏi của bạn, hạnh phúc đơn giản là như thế ~]
[Chúng tôi là một đại gia đình vô cùng thân thiện, người xem mới đừng sợ hãi, mau đến đây đi, hắc hắc hắc hắc...]
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Dưới sự chào đón nhiệt tình như vậy, rất nhiều người xem mới ngây thơ click vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam còn đoàn fan của Giản Vân Lam – với trường phái trừu tượng duyên dáng làm chủ đạo, cùng phái "Giản Thần đều có an bài" thần thần thao thao do Matthew dẫn đầu làm phụ – đang ngồi sau màn hình, mỉm cười hiền từ nhìn đám người xem mới đơn thuần và vô tri này.
Gia nhập vào cuộc tiến hóa vinh quang thôi nào. Cùng lúc đó, khi Giản Vân Lam vừa kết thúc buổi bán hàng ở chợ đêm.
Trên Daiyan, một video cầu hôn lặng lẽ gây sốt. Trong giờ tự học buổi tối, Lữ Thu Thu lén lút cầm điện thoại lướt Daiyan, liền nhìn thấy video này.
Video được quay dưới góc nhìn của người chứng kiến. Trong video, chú rể quỳ một gối xuống, tay trái cầm nhẫn kim cương, tay phải... cơm chiên. Khoan đã, tay phải bưng cơm chiên?
Lữ Thu Thu vốn dĩ đã lướt qua rồi, nhưng lại không nhịn được lướt về, dụi dụi mắt để xác nhận mình không nhìn lầm. Ai lại cầu hôn bằng cơm chiên chứ không phải nên là hoa hồng, thú bông, quà cáp các kiểu lãng mạn hay sao, cô dâu không chừng sẽ trở mặt bỏ chạy ngay đó?
Nhưng không ngờ, cô dâu không những không trở mặt bỏ chạy, ngược lại còn vô cùng cảm động mà đồng ý lời cầu hôn. Những người xung quanh cũng cảm động đến rối tinh rối mù, sụt sịt mũi nói:
"Anh ấy yêu cô ấy thật nhiều!" "Đây chính là hình thức cao nhất của tình yêu!" "Tôi cũng muốn kết hôn."
Kết thúc video là cảnh đôi vợ chồng trẻ đuổi theo xe ba gác của ông chủ, vừa đuổi vừa gọi: "Nghĩa phụ, nghĩa phụ, nguyện vọng tân hôn của chúng con là được ăn thêm một bát cơm chiên..."
Video này được chia sẻ hàng vạn lần, bình luận toàn là "ha ha ha", còn được cắt ghép vào các tuyển tập cầu hôn hài hước. Câu nói "Sau này cơm chiên trứng đều cho em/anh" cũng trở thành hot trend hôm đó, rất nhiều cặp đôi và chủ kênh đã bắt trend để thổ lộ với nhau.
Lữ Thu Thu chấn kinh rốt cuộc là vấn đề của cô ta, hay là của những người khác, vì sao cô ta cảm thấy thế giới này có chút huyền huyễn nhưng nhìn kỹ lại, bát cơm chiên trong tay chú rể trông ngon thật, màu sắc hấp dẫn... Hít hà, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-47.html.]
Trong khu bình luận cũng có không ít người đang hỏi: [Trong vòng ba phút, tôi muốn biết tất tần tật về món cơm chiên này!]
[Cơm chiên thơm ngon như vậy mua ở đâu vậy ạ?]
[Mấy miếng dưa chua kia nhìn mà thèm nhỏ dãi. *chảy nước miếng*]
Lữ Thu Thu vỗ vai Đồng Linh đang ngồi cùng bàn, gọi cô ta: "Cậu xem video này đi, kỳ quái thật đó, cơm chiên dưa chua có ngon đến vậy không?"
Đồng Linh là học bá số một của lớp khác với Lữ Thu Thu, thậm chí cô ta còn không có điện thoại thông minh. Vì gia cảnh nghèo khó, mỗi ngày trời chưa sáng Đồng Linh đã phải dậy giúp ông nội ra chợ bán đồ ăn, dọn hàng xong lại lập tức đạp xe đến trường. Vậy mà, cô ta vẫn luôn giữ vững vị trí top 10 của khối, đúng là thần nhân.
Nhưng gia cảnh của Đồng Linh thật sự không tốt, ngay cả đồng phục mới cũng không mua nổi, mấy năm nay cô ta vẫn mặc bộ đồng phục cũ vá chằng vá đụp, giày bung keo vẫn còn đi, ai cũng thương cảm cho cô ta.
Đồng Linh liếc qua video, nhìn thấy chiếc xe ba gác chợt lóe lên ở góc video, cười nói: "Là xe ba gác của Ông chủ Giản."
Lữ Thu Thu: "Oa, cậu quen ông chủ quầy cơm chiên à? Cả mạng đang tìm xem món dưa chua cơm chiên này mua ở đâu đó!"
"Không chỉ là quen." Đồng Linh tự hào nói: "Dưa chua trong món cơm chiên đó là do nhà tớ muối đó."
Thấy dưa chua nhà mình được ông chủ Giản chế biến thành món ngon, còn được nhiều người yêu thích đến vậy, trong lòng Đồng Linh vui sướng khôn tả.
Lữ Thu Thu nhìn video, lại nhìn Đồng Linh, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng: "Cậu nói xem, nếu cậu đi quảng bá một chút, nói dưa chua trong món cơm chiên đó là do nhà cậu muối, rồi mở một shop online nhỏ gì đó, chẳng phải là phất lên trong vòng một nốt nhạc sao!"
Đồng Linh cũng sáng mắt lên, nhưng rồi lại nhanh chóng ảm đạm xuống, xua tay: "Tớ không biết mấy cái này."
Cô ta còn không mua nổi điện thoại thông minh nữa là mấy cái quy tắc trên mạng này, Lữ Thu Thu và những người khác chơi rất giỏi, nhưng Đồng Linh thì không.
Đồng Linh chỉ biết học, chỉ cần mình luôn cố gắng học tập, tương lai thi đậu một trường đại học tốt, có lẽ cuộc sống sẽ thay đổi.
Lữ Thu Thu lại đẩy cô ta: "Sợ gì chứ! Cậu không biết thì tớ biết, tớ giúp cậu."
Lữ Thu Thu nói là làm, xin Đồng Linh mấy tấm ảnh chụp dưa chua rồi đăng lên Daiyan. Họ vốn tưởng rằng phải đợi rất lâu mới có khách hàng đầu tiên, không ngờ rất nhanh đã có người tìm đến:
[Dưa chua này có thật là dưa chua mà ông chủ Giản nhập không vậy? Tôi ăn một lần mà nhớ mãi không quên, cứ muốn ăn lại thôi]
Đồng Linh trả lời: [Đảm bảo không sai!]
Vị khách hàng đầu tiên mua được dưa chua, hôm đó đã đến chợ tự lấy dưa chua, sau khi ăn xong thì vô cùng hài lòng. Tuy rằng tay nghề của cô ta không bằng Ông chủ Giản, nhưng vị chua của dưa chua thì giống nhau, lại thuần đưa thơm, chua đến sảng khoái!
Sau khi vị khách hàng đó giới thiệu cho bạn bè, ngày càng có nhiều khách hàng tìm đến. Lữ Thu Thu và Đồng Linh nhìn con số tăng lên mà kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đồng Linh càng vui mừng đến phát khóc. Cô ta giúp ông nội bán đồ ăn ở chợ cả tháng trời, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Tiền thuê nhà tháng sau, tiền thuốc men của ông nội, còn có tiền ăn, tất cả đều đã có rồi.
"Thu Thu, cảm ơn cậu." Đồng Linh lau nước mắt: "Tớ thật sự không biết phải báo đáp cậu thế nào."
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
"Đều là bạn bè, nói chuyện gì mà cảm ơn," Lữ Thu Thu cũng thật sự vui vì có thể giúp được Đồng Linh.
Đồng Linh lại nghĩ đến Ông chủ Giản. Nếu không có cơm chiên của Ông chủ Giản quảng bá, thì sẽ không có cô ta ngày hôm nay.
Lần sau gặp Ông chủ Giản ở chợ, Đồng Linh nhất định phải cảm ơn cậu thật nhiều, rồi miễn phí tặng cậu đồ ăn, cà chua, ớt cựa gà, dưa chua các loại...
Đúng lúc này, tài khoản shop online rung lên, có khách hàng mới đặt hàng. Đồng Linh vội vàng cầm điện thoại lên.
Khách hàng mới đặt một hũ dưa chua, đồng thời còn gửi tin nhắn hỏi:
[Chào bạn, cho hỏi bạn có quen quầy cơm chiên của Ông chủ Giản không?]
Ảnh đại diện của khách hàng mới nhấp nháy, đó là một tấm ảnh chụp chung của hai mẹ con. Trong ảnh, người mẹ hiền dịu, người con trai lại vô cùng bắt mắt, thanh lãnh tuấn mỹ, đuôi mắt có một nốt lệ chí, còn đẹp hơn cả minh tinh.
Đồng Linh "oa" một tiếng, mắt lấp lánh ánh sao.
Đẹp trai quá!
Đồng Linh trả lời:
[Không tính là quen, nhưng Ông chủ Giản từng đến chỗ tôi mua đồ ăn vài lần.]
Bên kia im lặng một lát, rồi lại gửi một tin nhắn:
[Mạo muội hỏi… Bạn có biết gần đây anh ấy bán hàng ở đâu không?]
Cùng lúc đó, ký túc xá Kinh Đại. Từ sau khi Ông chủ Giản không còn đến khu ký túc xá nam bán hàng nữa, tinh thần của Lý Minh Hi và bạn cùng phòng không được tốt lắm. Không chỉ có họ, mà toàn bộ khu ký túc xá nam, cứ đến 7 giờ là lại phát ra tiếng khóc thút thít, cứ như là có ma trêu vậy:
"Hoành thánh, tôi muốn hoành thánh ô ô ô" "Tôi hận quá... Tôi, tôi hận quá..." "Tên phụ lòng kia, cái tên đã trộm đi trái tim tôi, rốt cuộc anh ta đi đâu rồi?"
Ninh Sanh buông điện thoại xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Trong lòng Ninh Sanh thừa nhận sự dày vò này, chẳng kém cạnh bất cứ bạn học nào. Mấy ngày nay, y đã tìm khắp các phố ăn vặt, địa điểm bày quầy ở phụ cận đây, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Ông chủ Giản.
Hàng mi đen như lông quạ của Ninh Sanh rũ xuống, khiến cho gương mặt vốn hờ hững của y có vẻ thoáng buồn bã. Ngày thứ tư không được ăn hoành thánh.
Ông chủ Giản, đói quá, cơm cơm…