Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-04-18 15:22:25
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đã lâu lắm rồi, hắn nhớ đến mẹ. Ký ức của hắn về mẹ rất ít, mẹ rời đi quá sớm, hắn cũng sớm bị yêu cầu phải nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng tự mình gánh vác một phương có thể giúp đỡ cha nhưng trong số những ký ức ít ỏi về mẹ, là một buổi chiều tà bình thường, trong nhà tràn ngập hương thức ăn, mẹ cười, véo mũi hắn, nói với hắn là "Tiểu miêu háu ăn"...
Sau này, mẹ rời đi, năm tháng trôi qua, Cố Hành Chu sớm rời khỏi vòng tay ấm áp của gia đình, mười tuổi đã bắt đầu theo cha đến những nơi giao tiếp xã hội.
Gần 20 năm qua, Cố Hành Chu đã tham gia vô số yến tiệc, lui tới đều là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, những người có uy tín, danh dự. Mọi người đều mặc vest, đi giày da, xe sang, đồng hồ hiệu, lời nói ra đều đã được tính toán kỹ càng, không một kẽ hở, mọi mặt đều chu toàn vô cùng trên mặt luôn treo nụ cười khách sáo, không chê vào đâu được.
Nhưng, tất cả những nụ cười mà Cố Hành Chu từng thấy, đều không hạnh phúc và thuần khiết như nụ cười của những người bình thường trước mắt, càng không khiến hắn xúc động đến vậy.
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Trong vòng vây của những hạnh phúc ấy, Giản Vân Lam được mọi người vây quanh bằng ánh mắt nóng bỏng, tay cầm xẻng, thuần thục và nghiêm túc xào ra từng phần cơm chiên nóng hổi, mang nụ cười đến cho ngày càng nhiều người.
Cố Hành Chu không thể không thừa nhận, cơm chiên của Giản Vân Lam, hẳn là thật sự rất ngon bằng không, mọi người đã không nhiệt tình truy phủng, mua hết phần này đến phần khác, càng không lộ ra vẻ mặt đắm chìm trong ẩm thực, vô cùng thỏa mãn như vậy...
Khi Cố Hành Chu dần dần ý thức được rằng, những nụ cười của mọi người, có một phần công lao của hắn, đột nhiên hắn cảm thấy một niềm vui vừa xa lạ vừa quen thuộc. Chung quy hắn cũng là một người bình thường mà thôi...từ từ, hắn là Cố Hành Chu, lẽ nào hắn là người bình thường sao?
Không, không phải vậy. Hắn là tổng tài của Tập đoàn Viễn Châu, một người ở vị trí cao vời vợi, quyền lực tối thượng. Trong đầu hắn có hai luồng thanh âm giằng co, Cố Hành Chu đột nhiên cảm thấy bất an, thậm chí có cảm giác như linh hồn bị rút ra… cảm giác ấy đến thật khó hiểu.
... Vì sao hắn lại cưỡng ép Ninh Sanh, dùng tiền bạc áp bức, thậm chí còn tính kế hủy hoại sự nghiệp của y. Cố Hành Chu có chút không thể tin được mà nhớ lại những việc mình đã làm đó thật sự là hắn sao?
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Cố Hành Chu phảng phất nhìn thấy một quyển sách, trên bìa viết bốn chữ “Cố Chấp Độc Chiếm”.
Từ quyển sách ấy tỏa ra một ý chí tối cao mãnh liệt, hóa thành một giọng nói vang bên tai anh:
"Để có được Ninh Sanh, ngươi phải bất chấp thủ đoạn, cưỡng bức, độc chiếm y, dù cái giá phải trả là hủy hoại cuộc đời y."
Còn có vô số âm thanh ồn ào, thì thầm: "A a a, tra thật, nhưng mà hảo ngọt nha, phải thế chứ!", "Hắn càng cố chấp bệnh hoạn, người đọc mới thấy càng vui vẻ, tin ta đi ~", "Xem cẩu huyết văn chẳng phải thích như vậy sao!"
Vô số lời nói hóa thành những sợi dây nhỏ, trói buộc, đẩy hắn về phía trước đẩy một sinh mệnh vô tội xuống vực sâu, cùng nhau hủy diệt, liều c.h.ế.t dây dưa. Cố Hành Chu đột nhiên thấy ớn lạnh.
"Anh không sao chứ?"
Một giọng nói dịu dàng vang bên tai, kéo hắn về thực tại, cơn ớn lạnh biến mất, thay vào đó là hơi thở ấm áp của phố xá sầm uất, cùng tiếng dầu sôi xèo xèo tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Cố Hành Chu nhìn kỹ, trước mắt là khuôn mặt tuyệt mỹ của Giản Vân Lam, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt nghi hoặc.
"Tôi, tôi không sao." Cố Hành Chu ngơ ngác nói.
Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Hắn đã thấy gì, nghe thấy gì như thể vừa chạm vào một bí mật sâu kín, nhưng lại bị bàn tay vô hình vùi lấp trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
Hắn vừa suy nghĩ... cái gì? Hắn nhớ mang máng mình đã nghĩ về sự náo nhiệt hạnh phúc này, về pháo hoa nhân gian nhưng nhiều hơn thế, anh không nhớ rõ.
"Không sao thì tiếp tục làm việc đi." Giản Vân Lam quở trách Cố Hành Chu đang đứng ngây ra đó lao động là vinh quang, không làm mà hưởng thật đáng xấu hổ!
Cố Hành Chu: "..."
"À phải rồi, tôi thấy nguyên liệu nấu ăn không còn nhiều lắm, chắc còn xào được hai phần." Giản Vân Lam nhìn vào thùng nguyên liệu, nói với Cố Hành Chu: "Có muốn tôi xào cho anh một phần không?"
Cố Hành Chu vừa nhìn đã biết ngày thường không quen lao động chân tay nặng nhọc, chỉ phụ giúp có hai tiếng mà mồ hôi đã nhễ nhại, quần áo ướt đẫm nhưng Giản Vân Lam, nhờ kinh nghiệm bày quầy phong phú, cộng thêm trời sinh thần lực, lúc này vẫn mặt không đỏ, hơi thở không gấp chỉ có chút mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-46.html.]
Là một ông chủ vô cùng thiện lương, đương nhiên Giản Vân Lam sẽ không trả lương cho Cố Hành Chu, nhưng nếu hắn đói bụng, cậu có thể miễn cưỡng xào cho hắn một phần cơm.
Cậu thật vĩ đại mà chẳng có chút lòng dạ hiểm độc. Giản Vân Lam tự cho mình một like.
Vừa nói, một phần cơm chiên nữa ra lò.
"Anh muốn không, muốn thì phần này cho anh." Giản Vân Lam nói.
Những hạt cơm vàng óng ánh dưới ánh đèn, béo ngậy, thơm mùi chanh, thịt xá xíu giòn tan, cả chén cơm chiên như một truyền thuyết vàng rực rỡ.
Cố Hành Chu nhìn chằm chằm vào đĩa cơm chiên ngay cả hắn cũng không nhận ra mình đã vô thức nuốt một ngụm nước miếng. Nhiều người ăn khen ngon như vậy, chắc chắn món cơm chiên trứng này ngon thật nhỉ nhưng... Cố Hành Chu nhắm mắt.
A, thú vị thật lòng tự chủ mà hắn tự hào suýt chút nữa bị đánh tan nhưng hắn là Cố Hành Chu, người đàn ông nắm giữ mạch m.á.u kinh tế toàn cầu!
Khi Cố Hành Chu mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng bá đạo tràn đầy kháng cự và khinh miệt, hắn cao ngạo nói: "Đồ ăn vỉa hè? Hừ. Cả đời này, tôi chỉ ăn đồ A Sanh…"
Một nam sinh bên cạnh thấy cơm chiên ra lò, lập tức phấn khích hỏi: "Ông chủ, phần cơm chiên này anh ta không cần thì bán cho tôi được không?"
"Được."
Giản Vân Lam đưa cơm chiên cho cậu ta, nam sinh nhanh chóng quét mã trả tiền, mừng rỡ như nhặt được vàng ngồi xổm xuống ăn ngấu nghiến.
Cố Hành Chu: "..."
Nhìn đĩa cơm chiên vốn thuộc về mình giờ đã vào miệng người khác, khóe mắt Cố Hành Chu như muốn nứt ra. Hắn dùng toàn bộ tự chủ mà mình tự hào để kiềm chế bản thân, không xông lên giật lấy đĩa cơm chiên từ tay nam sinh kia.
Nó, rõ ràng là của hắn trong mắt Cố Hành Chu, ngọn lửa độc chiếm dục bá đạo mãnh liệt bùng cháy, nhìn chằm chằm... nam sinh kia… không là nhìn vào đĩa cơm chiên trong tay cậu ta.
Nam sinh có chút run rẩy, ôm chặt đĩa cơm chiên, hai ba miếng đã ăn hết sạch, ợ một tiếng: "No."
Cố Hành Chu: "..."
Im lặng một hồi, Cố Hành Chu lạnh lùng nói: "Tôi vốn dĩ đã khinh thường ăn mấy thứ đồ ăn vỉa hè đó, trò hề này không làm gì được tôi đâu."
Vết thương chí mạng của kẻ hèn không đáng nhắc đến. Cố Hành Chu nghiến răng, gần như nếm được vị m.á.u trong cổ họng.
Phần cơm chiên cuối cùng cũng bán xong, Giản Vân Lam giơ cái đáy nồi trống trơn, cúi chào mọi người: "Hôm nay cơm chiên bán hết rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!"
Trong đám đông, tiếng vỗ tay vang lên.
"Ngon quá, hu hu hu, ông chủ cậu là thần tiên!", "Ngày mai cũng đến chứ? Cầu xin cậu!", "Cảm ơn món ngon của ông chủ, đã mang đến cho tôi và gia đình những khoảnh khắc vui vẻ..."
Trong sự lưu luyến không rời của mọi người, Giản Vân Lam cưỡi xe ba gác, tao nhã rời sân khấu. Cố Hành Chu ngồi ở ghế sau xe ba gác, sắc mặt chật vật không còn chút dáng vẻ tổng tài nào, mặt mày xám xịt bị xe ba gác chở đi xa.
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Cơm chiên... đĩa cơm chiên kia bóng nhẫy, vừa nhìn đã biết không thể ăn chắc chắn không ngon bằng cơm chiên A Sanh từng làm cho hắn.
Cố Hành Chu chỉ có thể ép mình nghĩ như vậy.