Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-04-18 14:48:09
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Cố Hành Chu sắc bén quét qua, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ quý phái, dường như sinh ra đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, hắn ngạo mạn nói: "Cơm chiên, mười đồng một phần, các cô muốn mấy phần?"
Hai nữ sinh viên rụt rè nói: "Ngại quá, chúng em xin mượn một chút giấy ăn."
Nói xong, họ rút hai tờ giấy ăn trên quầy, nhanh chân chạy mất. Vừa chạy còn vừa nói:
"Đáng sợ thật!" "Chỉ mượn tờ giấy ăn thôi mà, mặt mày ông chủ kia cau có đúng là keo kiệt, trách không được chẳng có một mống khách nào." "Anh ta sẽ không đuổi theo ép chúng ta mua cơm chiên của anh ta đấy chứ, chạy mau chạy mau, đừng để bị vướng vào..."
Sắc mặt Cố Hành Chu đen như đáy nồi có chút sụp đổ. Vì sao! Không có ai! Mua cơm chiên của hắn. Đám kiến vô tri không có mắt thưởng thức này.
Ở đằng xa, Giản Vân Lam và Cố Thiên Thừa đang ngồi trong chiếc xe hơi đậu trong bóng râm, xuyên qua cửa sổ quan sát tiến triển bày quầy của Cố Hành Chu.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Giản Vân Lam lắc đầu: "Cố tiên sinh không có thiên phú bày quầy cũng không có nghị lực bày quầy, càng không có thái độ phục vụ, nói chung là không ổn."
Vấn đề lớn nhất của Cố Hành Chu, là căn bản hắn không coi khách hàng ra gì, trong mắt hắn, các thực khách đều là những 'dân đen tầm thường’, 'hạng người vô danh' thậm chí là 'kiến', với cái thái độ đó của hắn có thể mời chào được khách mới là lạ.
Còn những lời này lọt vào tai Cố Thiên Thừa thì biến thành: Cố Hành Chu, không được hết cứu, trực tiếp đem đi chôn đi.
Cố Thiên Thừa cũng sớm đoán trước được, thở dài sâu sắc: "Cảm ơn Tiểu Giản, lão phu hiểu nên làm thế nào rồi."
Tập đoàn Viễn Châu, sắp đổi trời rồi.
"Cố lão tiên sinh, khoan đã." Giản Vân Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn đèn dầu lấp lánh của khu chợ đêm náo nhiệt, cơn nghiện bày quầy của cậu đột nhiên trỗi dậy.
Nghĩ đến việc bày quầy ở chợ đêm, nghĩ đến chiếc nồi nóng hổi, ánh mắt mong chờ của các thực khách, những âm thanh vui vẻ phát ra sau khi được ẩm thực chữa lành... Giản Vân Lam liền hưng phấn lên.
Giản Vân Lam ngăn Cố Thiên Thừa lại: "Cố lão tiên sinh, dù sao Cố Hành Chu chưa bao giờ bày quầy cũng không có kinh nghiệm liên quan, cứ như vậy mà kết luận về anh ta như vậy cũng không công bằng cho lắm."
"Cháu sẽ bày quầy một lát, làm mẫu cho anh ta xem để anh ta làm trợ lý cho cháu đi."
Hành động vĩ đại hy sinh vì nghĩa này của Giản Vân Lam khiến Cố Thiên Thừa vô cùng cảm động, ông nhìn Giản Vân Lam, trong mắt đầy sự kính nể: "Tiểu Giản, cháu thật đúng là một người trẻ tuổi có cốt khí, lại có tình nghĩa!"
Cho dù Cố Hành Chu đã tệ đến như vậy, Tiểu Giản vẫn không từ bỏ anh ta, thậm chí còn tự mình xông pha, muốn cho Cố Hành Chu thêm một cơ hội nữa. Nếu Giản Vân Lam có thể đọc được suy nghĩ của Cố Thiên Thừa, chắc chắn sẽ làm sáng tỏ:
Cậu căn bản không quan tâm đến cái gì Cố Hành Chu, chỉ là đơn thuần muốn bày quầy mà thôi. Ha hả.
Giản Vân Lam xắn tay áo sơ mi lên, hất hết tóc mái ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng, tướng mạo anh tuấn vô cùng không lâu trước đây còn đẹp đến mức giống như một vị thần thờ ơ vô bi vô hỷ trong điện thờ trên núi tuyết chỉ trong vài bước ngắn ngủi, đã trở nên tươi tắn, dịu dàng, nhiệt tình trở thành một ông chủ quầy ăn vặt hòa mình vào khói lửa nhân gian.
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Giản Vân Lam đi đến trước quầy ăn vặt, đeo tạp dề vào:
"Cố Hành Chu, anh nhìn cho kỹ đây, bày quầy là phải bày như thế này!"
Cố Hành Chu dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cậu, tức giận đến bật cười: "Cậu dám dạy tôi cách làm việc?"
Vốn dĩ bị một bụng tức ở cái quầy ăn vặt này, Cố Hành Chu đã dồn nén bực tức, bây giờ lại có một tên vô danh tiểu tốt, thế mà lại dám dạy hắn - đường đường tổng tài Tập đoàn Viễn Châu làm việc?
Cố Hành Chu tức giận đến sắp ngất đi nhưng Giản Vân Lam lại căn bản không thèm dây dưa với hắn, thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một cái. Vừa bước vào quầy ăn vặt, cậu liền lập tức bật chế độ ông chủ quầy, mọi động tác đều lưu loát và tao nhã, làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
Đầu tiên cậu bật chiếc đèn lớn nhất trên quầy ăn vặt lên, ánh sáng vàng ấm áp, không ít người qua đường lập tức bị thu hút ánh mắt.
Quầy ăn vặt nằm ở góc ngoài chợ đêm, nơi này vốn tối tăm lạnh lẽo, đột nhiên bừng sáng một chùm ánh sáng mạnh, ngọn đèn dầu ấm áp kia, lập tức trở nên có chút hơi người.
"Hóa ra bên kia còn có một quầy ăn vặt à?"
Không ít thực khách đến giờ mới phát hiện ra, có chút lạ lẫm. Cố Hành Chu ôm n.g.ự.c đứng một bên, trong lòng đầy tức giận. Hắn muốn xem cái tên này có thể giở trò gì.
Trong hai giờ bày quầy thất bại vừa qua, Cố Hành Chu đã tổng kết ra một nguyên nhân quan trọng. Vị trí nơi này bày quầy không tốt lại cách xa chợ đêm. Hơn nữa, sự cạnh tranh ở chợ đêm quá lớn, xung quanh toàn là gà rán, BBQ nướng, lẩu cay với những món có khẩu vị đậm đà nghe tới cơm chiên vừa nhạt nhẽo lại đơn điệu, căn bản không có sức cạnh tranh.
Với vị trí này, việc bày quầy đã được định trước là thất bại, thần tiên cũng khó cứu. Dù trù nghệ của Giản Vân Lam lợi hại, thì có thể làm gì, khách hàng vốn dĩ không tới, nói gì đến trù nghệ.
Huống chi, Giản Vân Lam cũng không hề rao hàng, cũng không có đánh tiếng quảng bá, cậu chỉ lẳng lặng làm nóng chảo, cho dầu vào. Cậu đập bốn quả trứng gà vào chảo, trứng rung rinh trong dầu nóng, hương thơm chiên trứng lập tức lan tỏa đừng nói, nhìn cũng ra dáng phết đấy.
Cố Hành Chu liếc xéo, vẻ mặt khinh thường nhưng lại nhịn không được nhìn thêm mấy cái trứng gà. Đúng lúc này, Giản Vân Lam liếc nhìn anh một cái, nói: "Rao đi."
Cố Hành Chu: "?"
"Rao hàng ấy, mời chào khách." Giản Vân Lam nói: "Đến việc này anh cũng không biết sao?"
Cố Hành Chu tức giận bật cười: "Tôi dựa vào cái gì…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-44.html.]
Hắn nhìn thấy ánh mắt của Cố Thiên Thừa không xa. Cố Thiên Thừa vẫn khí định thần nhàn mà múa may tờ đơn đuổi việc.
Sắc mặt Cố Hành Chu cứng đờ, một lát sau khuất nhục mở miệng, giọng rất thấp: "Cơm chiên, cơm chiên, mười đồng một phần."
Giản Vân Lam: "Anh không ăn cơm à?"
Cố Hành Chu: "..."
Cố Hành Chu: "Cơm chiên, mười đồng một phần!"
Âm lượng bình thường, không át nổi tiếng người đang bàn tán.
"Người trẻ tuổi, túng dục quá độ." Giản Vân Lam thương hại nhìn anh: "Thận bị hư hả?"
Cố Hành Chu nghẹn họng. Sao có thể... sao lại có người dám nghi ngờ thận của tổng tài bá đạo trong một quyển truyện đam mỹ xưa cũ? To gan lớn mật!
Cố Hành Chu nghiến răng, một lát sau, hắn dồn khí đan điền, ánh mắt mang theo cảm giác áp bức mười phần:
"Cơm chiên, thơm ngào ngạt cơm chiên, mười đồng một phần, đi ngang qua, lại đừng có mà sai… quá!"
Cả đời Cố Hành Chu chưa từng lớn tiếng như vậy, cơ hồ là gào lên. Tuy rằng âm cuối bị vỡ, nghe có chút buồn cười nhưng tiếng rao có khí thế này thật sự át cả tiếng người, thậm chí còn át cả tiếng rao hàng thuần thục của ông chủ quầy nướng bên cạnh không ít người kinh ngạc nhìn sang.
Bán cơm chiên ở chợ đêm, mà rao thảm thiết thế này, đúng là hiếm thấy chẳng lẽ không bán được cơm chiên là bị đuổi việc hay sao?
Tuy rằng giọng có hơi thảm, nhưng thật sự thu hút người, không ít người nhìn về phía quầy cơm chiên chóp mũi cũng ngửi được một mùi thơm cơm chiên kỳ lạ.
Bên kia, Giản Vân Lam phi thơm tỏi băm cho thịt nguội vào, thịt nguội tươi được chiên vàng đều hai mặt, cơm cũng được đảo đều, bọc một lớp trứng, hương thơm lan tỏa nhưng vẫn thiếu một chút gì đó nhìn thấy không ít người bị tiếng rao hàng của Cố Hành Chu thu hút, Giản Vân Lam ý thức được, thời cơ đến rồi!
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Cậu cầm lấy đĩa gia vị, vắt nguyên một miếng chanh đầy ắp, hương thơm chua thanh mát của chanh được kích phát trong dầu nóng, lan tỏa nồng đậm hòa quyện với hương tỏi, hương cơm chiên, mùi khói xông nhè nhẹ của thịt nguội, theo gió đêm đưa tới giữa đám đông...
Cố Hành Chu nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên, cơm chiên thêm chanh? Cậu điên rồi à? Đây là món ăn kinh dị gì vậy?!
Bình thường, lúc chiên cơm Giản Vân Lam sẽ không cho chanh, nhưng lúc này khác, đây là chợ đêm cạnh tranh khốc liệt nên phải điều chỉnh chiến lược. Binh pháp có câu, nguy hiểm càng lớn, lợi nhuận càng cao.
Hương chanh thanh mát độc đáo, giữa chợ đêm với đủ loại đồ nướng BBQ, lẩu cay, xiên cay có khẩu vị đậm đà đã c.h.é.m ra một con đường máu.
Trong chợ đêm, rất nhiều người dần dần dừng bước. Văn Mạt Lị là một trong số đó. Nửa tiếng trước, mấy đồng nghiệp vừa tan làm đề nghị cùng nhau đến chợ đêm này ăn một bữa, vừa đi vừa ăn vừa dạo, thư giãn một chút, Văn Mạt Lị cũng vui vẻ đồng ý.
Ai ngờ, đến mới phát hiện chợ đêm này quả thật lớn, quầy ăn vặt cũng thật nhiều, nhưng phần lớn là đồ ăn vặt có khẩu vị đậm đà. Đương nhiên, ở nơi cạnh tranh khốc liệt như chợ đêm, đồ ăn vặt có khẩu vị đậm đà chắc chắn có sức cạnh tranh hơn, điều này có thể hiểu được nhưng Văn Mạt Lị không ăn cay được!
Từ nhỏ cô ta lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, khẩu vị thanh đạm, cũng từng thử ăn cay nhưng mỗi lần ăn cay đều bị tiêu chảy, rất khổ sở. Nửa tiếng trôi qua, các đồng nghiệp vừa đi vừa ăn đã gần no căng, nhưng Văn Mạt Lị vẫn còn đói meo.
Đúng lúc này, một mùi chanh thanh mát đón gió ùa đến... Mùi chanh thơm mát vô cùng, giữa chợ đêm toàn dầu mỡ và cay nồng này, như một làn gió mát, thu hút ánh mắt của không ít người nhưng vẫn chưa có ai đi về hướng đó, mọi người đều đang do dự.
Văn Mạt Lị nhìn thoáng qua quầy cơm chiên ở góc kia. Quầy cơm chiên đó rất vắng vẻ, không có một khách nào chỉ có một người chủ quầy đang chiên cơm, còn một người hình như là trợ thủ, đang đứng bên cạnh chán muốn ch*t nhìn có vẻ rất khả nghi.
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Chợ đêm náo nhiệt như vậy, mà quầy cơm chiên đó lại không có một khách nào, chắc chắn có vấn đề. Hoặc là cơm chiên dở tệ, hoặc là giá quá đắt để c.h.é.m khách, dù sao, chắc chắn có hố to nhưng mà... bụng Văn Mạt Lị réo lên ùng ục.
Cô ta để bụng đói làm việc cả ngày, chỉ gặm mấy cái bánh quy, vốn dĩ định ăn một bữa no nê, ai ngờ, dạo chợ đêm lâu như vậy, càng dạo càng đói. Bây giờ mà có một con trâu, cô cũng có thể ăn sống nuốt tươi.
Kệ vậy bỏ qua ánh mắt lo lắng của mọi người, Văn Mạt Lị dừng chân ở quầy cơm chiên:
"Ông chủ, cho tôi một phần cơm chiên."
"Được." Giản Vân Lam khẽ mỉm cười, tay vẫn thoăn thoắt làm: "Một phần mười đồng."
Rẻ quá! Một phần lẩu cay ở chợ đêm cũng phải mười lăm đồng, cơm chiên này lại chỉ có mười đồng, xem ra không phải là chặt c.h.é.m khách.
Nhìn cơm chiên đang đảo đều trong chảo, hạt cơm rõ ràng, vàng óng ánh có thể thấy được thịt nguội được chiên giòn ngoài mềm trong, bắp hạt vàng nhạt, cà rốt đỏ còn có hành lá, các loại mùi hương theo lửa lớn đảo liên tục lan tỏa, Giản Vân Lam rung tay, chính là một đường muỗng điêu luyện!
"Oa!"
Đường muỗng thật lợi hại, như động tác trong manga anime vậy rất nhanh, lại có hai ba người bị thu hút đến, đứng lại bên cạnh.
Văn Mạt Lị quét mã thanh toán, rồi đứng chờ, trong mắt cô chỉ có cơm chiên, cơm chiên thơm ngào ngạt, sáng lấp lánh... Văn Mạt Lị nuốt nước miếng.
Mấy thực khách khác xung quanh cũng nuốt nước miếng. Bên cạnh, Cố Hành Chu không thể tin được mà nhìn tất cả. Giản Vân Lam tiếp quản mới mười phút, đã có nhiều khách như vậy.
Vậy hai tiếng trước hắn bày quầy là cái gì chứ??!!