Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-04-18 14:03:17
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giản Vân Lam cho dầu vào chảo nóng, xào thịt băm, cho dưa chua vào, lửa lớn bốc thơm, hương dưa chua cơm chiên nồng nàn lan tỏa ngay lập tức rất nhanh, một phần cơm chiên dưa chua nóng hổi được đưa đến tay Trương Mặc.
Hạt cơm tơi, được xào đến vàng ruộm và giòn, béo ngậy và thấm đẫm nước sốt, thịt heo băm tươi ngon được phân bố đều giữa các hạt cơm, nước thịt ngấm vào trong đó, ánh lên vẻ mê người. Điểm nhấn là dưa chua màu vàng nhạt, được cắt thành sợi mỏng, trong làn khói bốc lên, hương chua nồng đậm cùng với hơi nóng từ chảo không ngừng xộc vào mũi, khiến tuyến nước bọt không ngừng tiết ra.
Trương Mặc nhìn chằm chằm vào dưa chua, mắt sáng rực: "Má ơi..."
Một miếng này mà xuống bụng thì anh ta sẽ vui sướng hạnh phúc biết bao nhìn Trương Mặc đã có cơm chiên, Bối Thi không khỏi ngưỡng mộ.
Cô ta nhìn Giản Vân Lam, mắt lấp lánh: "Ông chủ, cho tôi một phần cơm chiên dưa chua!"
Ai ngờ, mọi chuyện không như mong muốn. Giản Vân Lam chỉ vào cái bình đựng đồ ăn trống rỗng, tiếc nuối tuyên bố:
"Hôm nay một trăm phần cơm chiên đã bán hết, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hẹn gặp lại vào 9 giờ ngày mai!"
Trong đám đông bùng nổ một trận quỷ gào sói khóc.
"Không, đừng mà, mau nói đây không phải sự thật đi, mau nói đi!"
"Tôi đã xếp hàng một tiếng, một tiếng đó a a a! Mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều nghĩ đến cơm chiên!"
“Tôi mặc kệ, ông chủ Giản, anh đừng đi mà hu hu hu, anh đi rồi tôi cũng không sống nữa đâu, cầu xin anh, cơm chiên bán hết thì cho tôi l.i.ế.m đáy nồi cũng được...”
Không chỉ có vậy, bên cạnh còn có một đôi vợ chồng trẻ, hai người chỉ mua được một phần, lúc này lại đánh nhau: “Đây là cơm chiên của tôi!” “Đều là người một nhà có gì mà anh anh tôi tôi, chia sẻ đi chứ!” “Không được, cơm chiên của tôi, anh không được đụng vào một miếng nào...”
Nhìn đôi vợ chồng kia, mọi người cảm khái, đúng là vợ chồng như chim cùng rừng gặp được cơm chiên thì mỗi người một ngả. Ngoài ra, bảy tám phần mười thực khách đang xếp hàng đều là những con người xã hội với tinh thần không mấy ổn định, mọi người hỏng mất mà múa may đôi tay, bò lê bò càng dưới đất, vừa bò vừa lẩm bẩm: “Ông chủ ơi…”
“Xào cơm chiên đi mà…”
“Ha hả, hảo gia, dù sao cũng chẳng muốn sống nữa”.
Quả thực chẳng khác nào hiện trường zombie vây thành. Bối Thi ngơ ngác đứng tại chỗ, môi run rẩy. Vì sao cứ đến lượt cô ta thì cơm chiên lại bán hết chứ, không, đây không phải là sự thật. Bối Thi vừa khóc vừa cười, dùng giọng điệu ai oán vô cùng lẩm bẩm:
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
“Tôi thật ngốc, thật sự, tôi chỉ biết sáng 5 giờ rời giường thì có thể đến xếp hàng sớm hơn, không ngờ cơm chiên lại bán nhanh đến vậy, cũng không biết người mua cơm chiên lại đông đến thế nhiều người như vậy trên thế giới này cứ đến rồi đi, nhưng cơm chiên của tôi, cơm chiên của tôi rốt cuộc tìm không thấy tung tích nữa, chỉ còn lại chút hương vị dưa chua...”
Trương Mặc: “...”
Là người may mắn mua được phần cơm chiên cuối cùng, Trương Mặc bị vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tị, căm hờn khóa chặt. Anh ta cầm lấy cái muỗng, đang chuẩn bị múc một muỗng đầy đưa vào miệng, thì nghe thấy Bối Thi lẩm bẩm lầu bầu đi lẩm bẩm lại những lời kia.
Làm sao bây giờ, bạn gái anh ta hình như bị đi*n rồi. Trương Mặc cúi đầu, nhìn phần cơm chiên bốc hơi nóng hổi, ánh dầu mỡ lấp lánh, thơm nức mũi vị dưa chua trong tay rồi ngẩng đầu, nhìn Bối Thi trước mắt thất thần lạc phách, hai mắt vô thần.
Hai tay Trương Mặc cũng bắt đầu run rẩy. Quyết định này, lúc này đối với anh ta, người đang đói bụng suốt một đêm quá gian nan, quá thống khổ, nhưng mà... Tình yêu có thể xoa dịu nỗi đau, đúng không?
“Bối Thi.” Trương Mặc hít sâu một hơi, ngữ khí có chút bi tráng.
Anh ta lại lần nữa quỳ một gối xuống đất, một tay bưng cơm chiên, tay kia cầm nhẫn: “Bao nhiêu năm như vậy, anh có một câu giấu kín trong lòng, muốn nói với em.”
“Em có nguyện ý cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?”
Trương Mặc nói: “Về sau tất cả cơm chiên, sẽ đều cho em ăn.”
Sau một thoáng dại ra ngắn ngủi trong đám đông vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay!
“Má ơi, má ơi, anh ấy vậy mà nguyện ý nhường cơm chiên! Vừa nãy đôi vợ chồng kia còn đang vì cơm chiên mà vung tay đánh nhau kìa!”
“Mụ mụ con lại tin vào tình yêu rồi ô ô ô.”
“Kia chính là phần cơm chiên dưa chua cuối cùng của ông chủ Giản đó, trời ơi, đến tôi còn muốn gả cho anh ấy ~”
Người vừa nói là một tráng hán cơ bắp cuồn cuộn cao mét chín, anh ta thẹn thùng che mặt nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-40.html.]
Mọi người: “...”
Có người lấy điện thoại ra, giúp đôi tình nhân nhỏ hạnh phúc này ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào vô cùng trân quý này. Bối Thi không thể tin được mà che miệng lại mước mắt trào ra hốc mắt, trong mắt cô tràn ngập kinh hỉ cùng hạnh phúc, Bối Thi khóc lóc nói:
“Em, em nguyện ý!”
Trên đời này còn có màn cầu hôn nào lãng mạn hơn thế này sao. Trương Mặc cũng kích động đến hai mắt ươn ướt. Bối Thi vươn tay, Trương Mặc hạnh phúc đưa nhẫn qua, Bối Thi sắp vội vàng đeo nhẫn vào, anh thật sự rất vui mừng... Tay Bối Thi vội vàng lướt qua chiếc nhẫn, chộp lấy phần cơm chiên.
Cô ta cúi đầu ăn ngấu nghiến nạc mỡ đan xen, thịt heo tươi mới, hòa quyện vào cơm mềm xốp nhưng vẫn có độ dai, thịt heo giòn sần sật, cơm chiên thơm nức mũi, dưa chua thanh mát dễ chịu, mỗi một ngụm nhấm nuốt, dưa chua được cắn đến răng rắc, nước sốt dưa chua đậm đà nóng hổi chảy tràn trong miệng, ngấm vào từng hạt cơm dẻo ngon... Ngon, quá ngon!
Bối Thi vừa bị nóng đến tê tê hít hà, vừa một ngụm lại một ngụm: “A! Tê! Chi chi! Sột soạt! Ngon quá đi thôi!”
Trương Mặc: “...”
Mọi người: “...”
Thấy tình cảnh này, Giản Vân Lam cũng cảm thấy vô cùng cảm động. Cậu làm mỹ thực, thế mà có thể thúc đẩy một mối nhân duyên, đây thật là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Giản Vân Lam vốn dĩ đã thu dọn xong chuẩn bị dọn hàng, lúc này leo lên xe ba gác trở về, nói:
“Chúc hai người hạnh phúc, hai người nhất định phải hạnh phúc đó!”
“Để chúc mừng, cơm chiên ngày mai, tôi giữ lại cho hai người hai phần, hai người không cần xếp hàng, cứ đến tìm tôi là được.”
Nghe vậy, đám đông xung quanh càng thêm hâm mộ. Tráng hán vừa nãy nói nguyện ý gả cho Trương Mặc, nắm tay một tráng hán khác, hai người ngượng ngùng xoắn xuýt đỏ mặt nói: “Ông chủ, chúng tôi, chúng tôi cũng định kết hôn, có thể giữ lại cho chúng tôi hai phần không?”
Mọi người xung quanh lập tức vạch trần bọn họ: “Vương Tiểu Song, Vương Đại Song, hai người không phải anh em ruột sao?”
“Vì ăn cơm chiên mà giả vờ yêu nhau, chơi trò ám muội, ông chủ đừng để bị mê hoặc.”
“Thật không biết xấu hổ.”
Hai tráng hán: “...”
Sao vậy! Anh em ruột thì không thể kết hôn sao, khoa thẩm mỹ chưa từng nghe qua à nhưng đang hot mà!
Đầu kia, chỉ trong nháy mắt Bối Thi đã chén sạch cả chén cơm. Cô ta và Trương Mặc ăn ý nhìn nhau, cảm động vô cùng, nước mắt lưng tròng nhìn Giản Vân Lam nói: “Ông chủ, cậu thật là người tốt…”
“Con của chúng ta sau này có thể bái cậu làm cha nuôi không?”
Bối Thi và Trương Mặc đã có kế hoạch trong đầu. Nếu con có thể bái Giản Vân Lam làm cha nuôi, có tầng quan hệ này, sau này cơm chiên còn không phải dễ như trở bàn tay sao không thể không nói, hai người thật là trời sinh một đôi, thoáng cái đã nghĩ đến cùng một chỗ.
Kết hôn, đối với những người khác mà nói là lời thề lãng mạn, đối với Bối Thi và Trương Mặc mà nói lại là kết thành liên minh cơm chiên cùng chung lợi ích.
Giản Vân Lam: “???”
Con họ bái cậu làm cha nuôi có hơi quá đáng rồi.
“Cái này thì không cần đâu.” Giản Vân Lam uyển chuyển từ chối: “Vậy không có gì nữa thì tôi đi trước đây, hẹn ngày mai gặp lại!”
Nhìn Giản Vân Lam dần đi xa, Bối Thi và Trương Mặc nóng nảy, hai người vừa đuổi theo xe, vừa kêu:
“Ông chủ ơi, chuyện này vẫn có thể thương lượng mà, hay là…”
“Hay là bọn tôi bái anh làm cha nuôi cũng được, ba, ba!”
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
“Chi chi! Chít chít! Ông chủ ơi, nguyện vọng tân hôn của chúng tôi là được ăn nhiều một chén cơm chiên, ông chủ... không, cha nuôi!”
Mọi người: “...”