Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-04-17 12:21:42
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đương nhiên là có."
A Sanh của hắn chính là như vậy. Ninh Sanh có thể vì tiền mà khom lưng, vì công việc của mẹ, vì tiền thuốc men của bà ngoại, cưỡng ép bản thân làm những việc mình không thích nhưng tiền không mua được tình cảm chân thành của y.
Cố Hành Chu nói: "Muốn cái gì, phải tự mình đi tranh thủ. Kẻ từ chối cô là ai? Diễn viên, ca sĩ, hay người mẫu?"
Hắn cũng không ngại giúp đường tỷ một chút, bán cho cô ta một ân tình.
Minh Nhược Côi đáp: "Chính là ông chủ quầy ăn vặt dưới công ty của em đó."
Cố Hành Chu: "…?"
"Không nói chuyện này nữa." Minh Nhược Côi ngáp một cái: "Hôm nay em gọi chị đến đây, có chuyện gì? Nói thẳng đi, chị còn muốn về ngủ bù nữa."
Ánh mắt Cố Hành Chu tối sầm lại.
"Chị, chị giúp em đi tìm Đỗ chủ tịch, làm một chuyện."
Đỗ chủ tịch của Hoành Đồ khoa học kỹ thuật là mẹ nuôi của Minh Nhược Côi, ngày thường bà ta rất cưng chiều Minh Nhược Côi, đối với yêu cầu của Minh Nhược Côi, gần như là có cầu tất ứng.
Minh Nhược Côi hỏi: "Chuyện gì?"
Cố Hành Chu cầm trong tay một khung ảnh, trong khung ảnh là bức ảnh bị vỡ làm hai nửa rồi được dán lại cẩn thận, trên ảnh chụp, chàng thanh niên cười rất vui vẻ như thể không có gì phải ưu sầu. Đầu ngón tay Cố Hành Chu lạnh lẽo lướt qua ảnh chụp, anh nhẹ giọng nói:
"Lấy lý do điều chỉnh cơ cấu trong công ty, hủy bỏ offer công việc của Ninh Sanh."
Thứ Cố Hành Chu muốn, cho dù phải hủy đi trong tay hắn, hắn cũng sẽ không nhường cho người khác. Hắn muốn Ninh Sanh chỉ thuộc về một mình hắn nhưng Ninh Sanh dần dần có thầy giáo, bạn bè, những cuộc gặp gỡ mới mẻ, bắt đầu nở nụ cười ở những nơi hắn không nhìn thấy, Ninh Sanh bắt đầu trở nên đủ lông đủ cánh, muốn giương cánh bay về phương xa.
Cố Hành Chu không cho phép chuyện đó xảy ra. Hắn muốn bẻ gãy cánh của Ninh Sanh, xé nát đôi cánh của y khiến Ninh Sanh từ trên không trung ngã xuống, từ đó chỉ có thể dựa vào sự thương hại của Cố Hành Chu mà sống, chỉ có thể ngoan ngoãn đeo tạp dề ngốc nghếch trong bếp của y, làm cơm chiên trứng cho y.
"Không cần lo lắng, sau khi hủy bỏ offer của y, em sẽ sắp xếp cho y vào tập đoàn Viễn Châu trả mức lương cao ngất ngưởng, làm thư ký bên cạnh em, em sẽ không khiến y chịu thiệt."
Trong người Minh Nhược Côi chảy dòng m.á.u nhà Cố, người nhà Cố của họ vốn trời sinh m.á.u lạnh từ trước đến nay không coi trọng những thứ đạo lý thế tục. Máu mủ tình thâm, giúp người thân chứ không giúp lẽ phải, đó là điều mà họ đã được dạy dỗ từ nhỏ.
Bởi vậy, mỗi lần Cố Hành Chu gây ra chuyện gì, đều có người trong nhà đứng ra giải quyết dọn dẹp mọi thứ giúp hắn. Đương nhiên, Minh Nhược Côi cũng sẽ giúp hắn… Cố Hành Chu nghĩ vậy.
Nhìn Minh Nhược Côi, Cố Hành Chu nói: “Chị, chị sẽ giúp em, đúng không?”
Nhưng mà… Sau một hồi im lặng, Minh Nhược Côi nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm thông, rồi nói:
“Em đừng có điên.”
Cố Hành Chu: “?”
Minh Nhược Côi: “Em trai à, ép quá thì chỉ hỏng việc thôi.”
Đây cũng là điều mà Minh Nhược Côi mới ngộ ra ngày hôm nay. Cô ta cũng đã từng nghĩ đến việc triển khai kiểu yêu bá đạo tổng tài, cưỡng chế với ông chủ Giản nhưng nghĩ kỹ lại, dù cô ta có thể giam ông chủ Giản trong nhà, ép cậu mỗi ngày chỉ xào cơm chiên cho mình… thì sao chứ?
Như lời ông chủ nói, đầu bếp bị giam cầm trong biệt thự riêng nhất định không thể xào ra món cơm chiên ngon như vậy nữa. Dù cậu có xào được, thì cũng chỉ là cảnh còn người mất. Cái cảm giác vui sướng khi được đứng xếp hàng cùng vô vàn người lạ náo nhiệt trên con phố nhộn nhịp, dưới ánh nắng ban mai chan hòa, để rồi cuối cùng được ăn một chén cơm chiên nóng hổi – cái loại cảm xúc ấy, không thể nào có được khi ngồi trong biệt thự không một hạt bụi, dùng bộ đồ ăn tinh xảo, được người hầu vây quanh để thưởng thức một bữa tối tinh xảo nhưng vô vị.
Minh Nhược Côi nói một cách thấm thía:
“Chỉ có chim oanh tự do mới có thể ca hát.”
Nếu không gặp ông chủ Giản, có lẽ cô ta đã đồng ý yêu cầu của Cố Hành Chu rồi. Dù sao, Ninh Sanh đối với cô ta mà nói chỉ là một người xa lạ không liên quan còn Cố Hành Chu là em họ lớn lên từ nhỏ cùng cô ta nhưng hiện tại, tâm cảnh của cô ta đã thay đổi.
Cố Hành Chu: “???”
“Vì sao người với người lại phải làm tổn thương nhau?” Minh Nhược Côi như thể được bao phủ bởi ánh hào quang thánh thiện, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Nếu em yêu người ta, thì nên tôn trọng người ta cho người ta tự do mới đúng chứ.”
Những lời này, Minh Nhược Côi cũng là tự nói với chính mình: Yêu cậu ấy (cơm chiên), thì nên tôn trọng cậu ấy (quyền bày quầy), cho cậu ấy tự do (đi bày quầy bán cơm chiên, làm một thực khách thành thật xếp hàng).
Cố Hành Chu: “…”
“Chị, chị thay đổi rồi.” Ánh mắt Cố Hành Chu trở nên âm u, nhìn cô ta nói với giọng điệu khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-34.html.]
Minh Nhược Côi thở dài: “Vậy thì coi như chị đã thay đổi đi.”
“Không còn chuyện gì nữa, chị đi trước đây.” Minh Nhược Côi đứng lên, thở phào một hơi: “Chị cho em một lời khuyên, những chuyện trái pháp luật ấy em bớt làm lại đi.”
Cố Hành Chu: “Chị, chị…”
Minh Nhược Côi đã xoay người ra cửa cánh cửa đóng sầm lại. Cố Hành Chu lùi về phía sau vài bước, ngã ngồi xuống ghế ôm chặt tấm ảnh, lẩm bẩm:
“A Sanh, chị ấy không tán thành chúng ta ở bên nhau, chị ấy không giúp anh.”
“Em cũng nhẫn tâm như vậy sao? Bao nhiêu ngày rồi…”
“Đến liếc mắt nhìn anh, em cũng không thèm?”
Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp:
Mỗi lần cốt truyện tiến triển đến đoạn này, làn đạn lại được dịp bùng nổ. Trong nguyên tác, Minh Nhược Côi đã đồng ý yêu cầu của Cố Hành Chu, và Ninh Sanh vừa mới tốt nghiệp, mất việc ở Hoành Đồ khoa học kỹ thuật, các công ty khác đều đã bị chào hỏi trước không ai muốn nhận y, y chỉ có thể bị bắt vào công ty của Cố Hành Chu, đường đường một sinh viên tài năng của Kinh Đại lại trở thành thư ký riêng cho Cố Hành Chu.
Sau đó, lại là một loạt tình tiết ngược thân ngược tâm, y trốn hắn đuổi mà nguồn kinh tế và quyền sinh sát của Ninh Sanh đều bị Cố Hành Chu nắm chặt trong tay, bị ép đáp ứng những yêu cầu vô lý quá đáng của hắn, cả người càng thêm suy sụp tinh thần, càng lún càng sâu.
[Cố cẩu đúng là điên mà.]
[Mấy cái khác còn đỡ, thế mà còn muốn tìm người hủy offer của Ninh Bảo, cái này thật sự không thể nhịn được!!! Nghĩ đến thôi đã tức c.h.ế.t rồi, loại tra công phạm pháp này trực tiếp kéo đi hỏa táng là vừa!!!]
[“Cố Chấp Độc Chiếm” là truyện từ đời nào rồi, hồi đó thịnh hành như vậy đó, cái này còn tính là gì, kênh ngôn tình còn có đào tim móc phổi đào tử cung nữa kìa.]
[Người mới xem run bần bật.]
[Minh Nhược Côi cũng đáng ghét quá à, thế mà lại đi làm đồng lõa cho Cố cẩu, cô ta thế mà còn có nhiều fan như vậy, thật là khó hiểu...]
[Má ơi má ơi má ơi! Phòng 6666, cốt truyện thay đổi rồi, Minh tỷ không có đồng ý yêu cầu của Cố cẩu! Mọi người vào xem đi, tiểu hoa hồng của chúng ta bị chửi bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng xoay người rồi!]
Người xem đều ngớ người, cốt truyện thay đổi? Cốt truyện này còn có thể thay đổi á?!
“Cố Chấp Độc Chiếm” chia thành hai phần chính, vườn trường và công sở, cho nên cốt truyện Ninh Sanh vào tập đoàn Viễn Châu là bắt buộc, Minh Nhược Côi cũng lần nào cũng giúp Cố Hành Chu việc này, chưa từng có ai có thể thay đổi được. Nếu không, hơn nửa cốt truyện gốc của “Cố Chấp Độc Chiếm” sẽ bốc hơi hết.
Nhưng mà… Vài vạn người xem đồng loạt tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam nhìn trong hình, Minh Nhược Côi như thể được bao phủ bởi ánh hào quang thánh thiện, nói ra câu nói kinh điển vô cùng:
“Em đừng có điên.”
[Ha ha ha ha cười c.h.ế.t mất, sảng khoái quá, tôi đã sớm muốn nghe có người nói với Cố cẩu những lời này rồi.]
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
[(Đấm bàn) Mặt Cố cẩu tái mét rồi kìa, mọi người chụp lại chưa, mang đi làm biểu tượng cảm xúc đi. :))]
[Kinh điển, viết một trang sách mới.]
Không chỉ có vậy, hoàn toàn khác với nguyên tác, cô ta dứt khoát từ chối yêu cầu của Cố Hành Chu, hơn nữa còn nói ra những lời như “Ép quá thì chỉ hỏng việc thôi”, “Chuyện trái pháp luật thì bớt làm lại đi”. Người xem hưng phấn vô cùng xem lại đoạn ghi hình, còn sảng khoái hơn cả xem sảng văn.
[Minh tỷ uy vũ!!!]
[Anti chuyển thành fan...]
[Minh tỷ, nữ nhân trong nữ nhân, giống cái trong giống cái, nữ vương, đại sư, đỉnh!]
[Má ơi, hồi trước tôi còn trẻ người non dạ, nói xấu Minh tỷ, quỳ lạy xin lỗi orz.]
[Vì sao cố tình ở phòng phát sóng trực tiếp này, Minh tỷ lại đưa ra lựa chọn khác vậy?]
Có người đặt câu hỏi. Sau khi cẩn thận nghiên cứu đoạn ghi hình, mọi người tiến hành điều tra kín đáo, rồi lâm vào trầm tư. Minh Nhược Côi, là được cơm chiên của ông chủ Giản chữa lành, từ đó phát hiện ra luận điểm “Cơm chiên = Ninh Sanh”, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nhập vai vào góc nhìn cưỡng chế yêu của Cố Hành Chu, được ông chủ Giản chỉ điểm vài câu, cuối cùng lĩnh ngộ ra... Ép quá thì chỉ hỏng việc thôi?
Quỷ dị là, trong chuỗi logic này, cơm chiên đóng vai trò vô cùng quan trọng. Mọi người không khỏi phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng:
Cơm chiên của Giản Vân Lam, rốt cuộc ngon đến mức nào vậy??!!