Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-04-16 08:57:31
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc bận rộn, có khi mấy ngày cuối tuần Bối Thi không về nhà, đến cơm cũng quên ăn. Cô ta ghét nhất là lái xe, từ nhà đến tập đoàn Viễn Châu mất tận 40 phút, 40 phút này cô ta làm được bao nhiêu việc chứ mỗi lần bị bắt đưa Trương Mặc đi làm, cô ta đều tràn đầy oán khí.
"Ngày mai anh nhất định đặt đồng hồ báo thức." Dù sao cũng là lỗi của anh ta, Trương Mặc có chút xấu hổ nói: "Em yêu, em đói bụng không?"
"Anh đi mua đồ ăn vặt cho em, em mang về ăn nhé?"
Anh ta không cần đoán cũng biết, tối qua chắc chắn Bối Thi cũng không ăn uống gì tử tế.
Bối Thi bĩu môi: "Quán ăn vặt ở công ty anh toàn bánh rán, cháo quẩy, bánh bao gì đó, em không thích ăn."
"Chúng ta đi xem sao, biết đâu có món em thích."
Bối Thi quả thật có chút đói, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng nói: "Nếu không tìm được món gì ngon, cuối tuần này anh phải mời khách, em muốn đi ăn nhà hàng Nhật mới mở kia."
Nhà hàng Nhật kia, nghe nói là do đầu bếp Saitou nổi tiếng Nhật Bản, người ta gọi là "tiên nhân cơm chiên" mở, mỗi người gần hai ba ngàn tệ. Lúc mới khai trương, bọn họ đã đi ăn một lần, lần đó trở đi Bối Thi vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Trương Mặc xót thơng cho ví của mình, gật đầu. Hai người nắm tay nhau đi xuống quầy ăn vặt dưới lầu, nhìn quanh một vòng. Lúc này đã gần 11 giờ, rất nhiều quầy ăn sáng đã dọn hàng chỉ còn lại ba bốn quán, một quầy bánh cuốn Quảng Đông, một quầy sữa đậu nành bánh quẩy, và một quán... cơm chiên?
Bối Thi liếc nhìn quầy cơm chiên, lập tức mắt sáng lên.
"Má ơi."
"Đẹp, đẹp trai quá!"
Chàng trai trẻ đứng trước quầy cơm chiên, mặc một chiếc tạp dề hoa đơn giản, tóc đen buông xõa, tròng mắt đen láy, dưới ánh mặt trời đẹp như một bức tranh sơn dầu. Với bản năng của một người đại diện kim bài, cô ta chỉ cần nhìn một cái là biết, người đàn ông này sẽ nổi tiếng!
Gương mặt này, dù là phim cổ trang, phim hiện đại, các loại gameshow, thậm chí là màn ảnh lớn, đều có thể thích hợp một cách hoàn hảo. Nếu tính cách cậu ta thú vị một chút, có lẽ cô ta có thể tạo nên một huyền thoại khác...
Đến khi ý thức được thì Bối Thi đã đứng trước quầy cơm chiên, đưa danh thiếp:
"Chào cậu, tôi là Bối Thi, người đại diện của giải trí Tinh Dạng, đây là danh thiếp của tôi, xin hỏi cậu có cân nhắc trở thành nghệ sĩ không?"
Giản Vân Lam vô cùng cảm động, nhưng uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn cô đã đánh giá cao nhưng ý nghĩa tồn tại của đời tôi là bày quầy."
Bối Thi: "Ồ ồ, vậy thì tiếc thật."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-27.html.]
Bối Thi: "Khoan đã, cậu nói gì, bày quầy?"
Bối Thi khoa tay múa chân, cảm thấy thế giới thật huyền ảo cái gì mà bày quầy có phải bày quầy mà cô ta đang nghĩ tới không?
Đúng lúc này, Trương Mặc chỉ vào nồi của Giản Vân Lam, nói: "Em yêu à, em chẳng phải luôn muốn ăn cơm chiên sao? Ở đây bán cơm chiên đó, muốn nếm thử không?"
Bối Thi theo bản năng muốn từ chối. Cô ta muốn lôi kéo Giản Vân Lam làm nghệ sĩ, chứ không phải thật sự muốn ăn cơm chiên của cậu.
Hơn nữa, cô ta luôn miệng nói muốn ăn cơm chiên là muốn ăn món cơm chiên tiên nhân đang hot trên Tiểu Lục Thư của Saitou đại sư, bán tận tám trăm tám mươi tệ một phần đó!
Ai ngờ lại ăn loại cơm chiên vỉa hè không rõ nguồn gốc này chứ. Tuy rằng ông chủ trông rất bảnh bao nhưng còn quá trẻ, hoàn toàn không giống mấy ông chủ từng trải sương gió, dày dặn kinh nghiệm, cơm chiên xào ra chắc cũng tầm thường thôi.
Bối Thi vừa định từ chối thì Trương Mặc đã mở miệng gọi món: "Ông chủ, cho chúng tôi hai phần cơm chiên."
"Được, hai phần một trăm tệ." Giản Vân Lam nói.
Một trăm tệ?! Bối Thi tức giận véo mạnh vào cánh tay Trương Mặc.
"Ái da, ái da." Trương Mặc đau đến kêu oai oái: "Em yêu à, em véo anh làm gì?"
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Bối Thi: "..." Đồ không nên thân. Anh ta còn chưa ý thức được là bọn họ đang bị c.h.é.m đẹp sao?!
Đây là gặp phải thích khách trong truyền thuyết của mấy quầy ăn vặt rồi, ngụy trang thành quầy ăn vặt, kỳ thật lén bán đồ ăn sang quý mấy chục, thậm chí cả trăm tệ một phần.
Bối Thi sẵn sàng bỏ ra hơn tám trăm tệ để ăn cái gọi là cơm chiên tiên nhân, nhưng cơm chiên quầy ven đường mà vượt quá hai mươi tệ là cô đã thấy đắt rồi.
Trương Mặc cũng xót tiền, nhăn nhó mặt mày thanh toán trả tiền xong, hai người chỉ còn cách ngồi xổm bên quầy cơm chiên, lặng lẽ chờ đợi bị c.h.é.m đẹp rồi, còn biết làm sao, đành chờ thôi.
Giản Vân Lam thuần thục bật bếp, đổ dầu vào nồi đợi dầu nóng bốc khói nhẹ thì cổ tay cậu khẽ nâng lên, gõ xuống liền tám, chín quả trứng gà.
Vỏ trứng gà màu nâu sẫm, lòng đỏ trứng lại sáng bóng màu cam vàng, vừa nhìn là biết trứng gà xịn rồi. Một vỉ trứng gà như vậy, bọn họ ăn ở Nông Gia Nhạc cũng phải hai, ba chục tệ đó.
Lòng trứng gà màu vàng kim nhanh chóng đông lại trong tiếng "xèo xèo" của dầu nóng, bị xẻng đảo tung mùi thơm của trứng cháy xém hòa quyện với mùi dầu thơm lập tức xộc vào mũi!
"Nói không chừng, ông chủ không phải đang chặt c.h.é.m đâu." Trương Mặc dè dặt nói.
Bối Thi nửa tin nửa ngờ: "Xem đã rồi tính."
Trước chảo xào nóng rực, động tác của Giản Vân Lam vô cùng lưu loát. Cơm chiên quan trọng nhất là lửa, cậu vặn lửa lớn hết cỡ, nhiệt khí và khí nồi lan tỏa, từng hạt cơm tẻ tròn trịa đều được bao phủ bởi lòng trứng gà vàng óng, cà rốt, bắp và hành lá cũng tỏa hương thơm ngào ngạt trong lúc xào nhanh... Cổ tay cậu khẽ rung lên, chiếc chảo sắt nặng trịch thế mà đã được hất tung lên, cơm chiên màu vàng kim vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung.