Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-04-16 07:03:44
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Bạn có muốn chấp nhận nhiệm vụ nhánh này không? Chấp nhận / Từ chối.]

 

Giản Vân Lam do dự. Thao Thiết? Thao Thiết nào cơ chứ chẳng lẽ là con Thao Thiết trong Sơn Hải Kinh mà cậu từng tưởng tượng, loài hung thú tàn bạo, tham ăn vô độ sao?

 

Một quán ăn vặt lại đi tuyển một con Thao Thiết làm nhân viên, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng tin cậy. Suy đi tính lại, Giản Vân Lam nhấn nút "Từ chối".

 

[Nhiệm vụ nhánh này là nhiệm vụ cưỡng chế, không thể từ chối nha.]

 

Edit: Cười sái quai hàm, moahhhh hahahaha =))))))))))

 

[Đã chấp nhận nhiệm vụ nhánh.]

 

[Nhắc nhở ấm áp: Nếu nhiệm vụ thất bại, bị phạt xe ben.]

 

[Đếm ngược: 24:00:00]

 

Giản Vân Lam: "..."

 

Không thể từ chối, vậy cái hệ thống này còn hỏi làm gì. Thất bại bị phạt xe ben, chẳng lẽ có nghĩa là thất bại thì cậu sẽ bị xe cán ch*t sao? Thôi vậy, dù sao nhiệm vụ cưỡng chế đã nhận, cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi ngủ trước đã.

 

Chuyện ngày mai, ngày mai tính. Giản Vân Lam ngã xuống giường, cơn mệt mỏi sau một ngày bày quán ập đến, cậu nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ... Một giấc tới sáng.

 

[Đếm ngược 15:45:20]

 

Tốt, ngủ một giấc hơn tám tiếng. Trong vòng mười lăm tiếng mà không tuyển được cái con Thao Thiết kia, cậu coi như xong đời. Giản Vân Lam khẽ mỉm cười dù sao cậu cũng có thiết tha sống nữa đâu. (mỉm cười) (thẹn thùng)... nhưng mà, cậu mới bày quán được một tuần còn chưa bày đủ nữa mà nghĩ đến ánh mắt mong chờ của các thực khách, Giản Vân Lam bực bội bò ra khỏi giường.

 

Nói là phải tuyển Thao Thiết, nhưng đi đâu mà tìm cái loại hung thú thượng cổ ấy có phải cứ muốn là thấy được đâu. Giản Vân Lam mặc áo ngủ, ủ rũ đi xuống lầu, ngáp liên tục.

 

Quản gia mặc áo bành tô khẽ khom người: "Thiếu gia, Thao Thiết tiên sinh đã đến, đang đợi ở phòng khách."

 

Giản Vân Lam: "Ờ."

 

"..."

 

Giản Vân Lam: "Từ từ, ông nói ai đến?"

 

Biệt thự nhà Giản, phòng khách. Ánh mặt trời từ ô cửa kính lớn chiếu vào, bên cửa sổ, rèm lụa trắng lay động, một người đàn ông đứng thẳng ở đó.

 

Người đàn ông mặc một bộ chiến bào Chiến quốc phức tạp, trên đó thêu chỉ vàng hình Thao Thiết, giáp vai bằng xương bò, vạt áo dài chấm đất, cả người toát ra khí chất thô bạo của một võ tướng loạn thế, tắm m.á.u c.h.é.m gi*t mà thành.

 

Mái tóc dài màu bạc của người đàn ông được búi cao bằng kim quan, đôi mắt màu vàng kim sẫm, từ khi Giản Vân Lam bước nhanh vào phòng, anh đã hờ hững lười biếng nhìn chằm chằm vào cậu mang theo đặc trưng của dã thú.

 

Ánh mặt trời và gió dừng trên người người đàn ông, mái tóc bạc của anh bị gió nhẹ nhàng thổi bay, làn da của anh sẫm màu hơn người thường, trên vai là bộ giáp vai bằng xương bò trắng hếu, theo ánh anh nhìn về phía Giản Vân Lam, mang theo vẻ đẹp quỷ dị... Thao Thiết này đẹp trai quá. Vừa đẹp trai, vừa tàn bạo thị huyết, lại vừa thoát tục cứ như là nhân vật bước ra từ tranh vẽ vậy.

 

Giản Vân Lam trợn mắt há hốc mồm, không biết phải dùng ngôn ngữ nào để miêu tả sự chấn động trong lòng và rồi giây tiếp theo, cái 'nhân vật bước ra từ tranh vẽ' kia kéo rèm lụa trắng xuống, bắt đầu nhấm nuốt.

 

Giản Vân Lam: "?"

 

Thao Thiết nhét rèm lụa trắng vào miệng, mặt không bi*u tình nhấm nuốt hai giây “nhai nhai nhai”.

 

"Không ăn được." Thao Thiết chán ghét nhả rèm lụa trắng ra, đánh giá: "Giống vải bạt."

 

Giản Vân Lam: "... Anh đang ăn vải bạt đấy."

 

Đôi mắt màu hổ phách của Thao Thiết nheo lại nhìn quanh bốn phía, rồi lại nhìn trúng cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên bàn trà. Thao Thiết đi tới, nhét hết gạt tàn thuốc vào miệng “nhai nhai nhai”. Khuôn mặt quá mức xinh đẹp của anh há ra, nhai hết gạt tàn thuốc kêu răng rắc, nuốt xuống rồi đánh giá: "Không ăn được, giống gạt tàn thuốc."

 

Giản Vân Lam: "... Anh đang ăn gạt tàn thuốc đấy."

 

Thao Thiết đi dạo khắp phòng khách, nhìn đông ngó tây cái gì cũng phải nếm thử nhưng đều cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

 

Cuối cùng, anh nhìn về phía Giản Vân Lam, cặp mắt dã thú kia co rút lại với vẻ mặt vô cùng thâm ý.

 

Giản Vân Lam lập tức sởn tóc gáy: "Tôi không ăn được đâu, anh, anh, anh đừng có lại đây."

 

Thao Thiết l.i.ế.m l.i.ế.m khóe miệng, ánh mắt tà ác lộ ra bộ mặt hung ác: "Không thử sao biết."

 

Ầm một tiếng, một luồng âm phong vô danh thổi tới bên cạnh Thao Thiết cuồn cuộn dòng khí tựa như máu, tóc bạc không gió tự động, giáp vai bằng xương bò giống như Đầu Trâu mặt ngựa từ địa ngục hóa thân.

 

Và quanh thân anh, hiện ra một cái hư ảnh Thao Thiết khổng lồ, hung thú thượng cổ với cặp mắt dã thú mang đặc điểm của rồng, hổ, trâu, vảy dày đặc hiện lên màu xanh đỏ như long lân, một cái mồm to như chậu m.á.u toàn răng nhọn như răng cưa, khí huyết tanh xộc thẳng vào mặt...

 

"Bổn toạ là hung thú thượng cổ thú của vị diện Sơn Hải, từ nhiều năm trước đã tới, chế bá các vị diện Vạn Giới. Bổn tọa ăn ngán mỹ thực Vạn Giới đến tiểu vị diện tìm kiếm món ăn trân quý hợp khẩu vị."

 

"Nhân loại, bắt đầu từ ngươi đi!"

 

Giản Vân Lam cả đời làm đầu bếp không ngờ có một ngày, cậu lại bị coi là đồ ăn.

 

"Anh từ từ." Giản Vân Lam vội nói: "Ý của anh là, anh đói bụng đúng không?"

 

Thao Thiết: "Có thể nói như vậy."

 

"Tôi nấu cơm cho anh!" Đôi mắt Giản Vân Lam sáng lấp lánh, có thực khách cậu liền không thấy mệt nhọc: "Trù nghệ của tôi rất tốt đấy làm đặc biệt ngon, anh không ăn sẽ hối hận."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-23.html.]

Thao Thiết: "..."

 

"Bổn tọa đi du lịch Vạn Giới nhiều năm, sơn trân hải vị gì mà chưa ăn qua, thèm vào mấy món ăn thế gian bình thường ngươi nấu?" Thao Thiết tặc lưỡi một tiếng:

 

"Đừng vội tìm cớ kéo dài thời gian, bổn tọa bây giờ phải ăn thịt người."

 

Đúng là một cuốn nhật ký của kẻ điên. Giản Vân Lam nhìn ngang liếc dọc, giữa những dòng chữ, tất cả đều tràn ngập hai chữ 'ăn thịt người'.

 

Giản Vân Lam dùng giọng điệu nịnh nọt nói: "Thao Thiết đại nhân, anh cho tôi mười lăm phút, mười lăm phút sau nếu ngươi không hài lòng món tôi làm, ngươi ăn tôi cũng không muộn mà."

 

Thao Thiết híp mắt, dường như đang ngẫm tính khả thi của phương án này. Một lát sau, anh miễn cưỡng hừ lạnh nói: "Được thôi, tạm tha cho ngươi mười lăm phút."

 

Đầu thú phù phiếm giữa không trung của Thao Thiết lùi về phía sau nửa bước, người đàn ông mặc chiến bào Chiến quốc, vẻ mặt kiêu ngạo dựa vào sô pha ngồi xuống thấy Giản Vân Lam thất thần bất động, anh giận dữ nói:

 

"Còn không mau đi."

 

"Được rồi, lão đông tây." Giản Vân Lam nhanh nhẹn đáp, chuồn ra khỏi cửa, đi vào bếp.

 

Thao Thiết: "..."

 

Cậu ta vừa gọi bổn toạ là gì? Giản Vân Lam không quản Thao Thiết đang xù lông, vội vã vào bếp bắt đầu suy nghĩ đối sách. Nhìn qua, con Thao Thiết này rất mạnh hơn nữa có thể bỏ qua các quy tắc vật lý, dù là báo cảnh sát hay tìm vệ sĩ phỏng chừng đều không có tác dụng nhưng Giản Vân Lam tin vào trù nghệ của mình.

 

Đừng nói Thao Thiết, dù là Ngọc Hoàng Đại Đế tới cũng phải quỳ gối dưới xẻng của cậu. Mười lăm phút, thời gian rất gấp, Giản Vân Lam trực tiếp lấy những nguyên liệu nấu ăn có thể nhìn thấy ngay trước mắt mì sợi, tôm đã bóc vỏ còn thừa từ hôm qua, trứng gà, rau xanh.

 

Bây giờ thời gian là vàng chú trọng là tốc độ, cũng may nguyên liệu nấu ăn đều đã sơ chế sẵn.

 

Giản Vân Lam nhanh chóng bắt đầu chiên trứng, cho vỏ tôm vào chiên lấy dầu tôm, đổ nước sôi vào, thả mì, thêm tôm bóc vỏ, rau xanh, cuối cùng nêm gia vị đơn giản...

 

Mười lăm phút sau, Thao Thiết bắt chéo chân, ngồi trên sô pha chờ đến có chút mất kiên nhẫn tên nhân loại này, chẳng lẽ không giữ chữ tín, chuồn mất rồi sao?

 

Cậu ta dám! Đột nhiên, cửa bị đẩy ra một mùi thơm nồng đậm xộc thẳng vào mũi, hương tôm bóc vỏ nước lèo thanh khiết, hòa lẫn hơi nước trắng như sương ập vào mặt.

 

Giản Vân Lam cung kính bưng lên bát mì tôm tươi vừa mới ra lò. Nước lèo màu canh đậm đà, hiện lên một màu vàng nhạt khiến người ta thèm thuồng, trên mặt phiếm váng dầu tinh tế, hương thơm mê người. Sợi mì trong nước lèo, sợi nào sợi nấy rõ ràng thể hiện sự mềm dẻo dai ngon, giữa bát mì là một quả trứng ốp la chiên vàng ruộm, lòng đỏ trứng ở giữa còn lòng đào, hơi khều một cái, liền có trứng lỏng chảy ra, hòa quyện vào nước lèo.

 

Đáng chú ý nhất là những con tôm to béo, vỏ tôm đỏ au, thịt tôm trắng nõn, ngâm trong nước lèo màu vàng, có thể tưởng tượng toàn bộ nước lèo đều là vị ngon ngọt của tôm nóng hầm hập sủi bọt.

 

Thao Thiết giật giật mũi, gắt gao nhìn chằm chằm vào bát mì. Ánh mắt vẫn khinh thường như cũ:

 

"Hừ, chỉ là làm màu thôi."

 

Miệng thì nói vậy, nhưng Thao Thiết lại lập tức cầm lấy đũa, bưng bát lên. Đầu tiên anh húp một ngụm nước lèo, sau đó gắp một đũa mì, đưa vào miệng, một ngụm nước lèo đậm đà hương vị hải sản tươi ngon lướt qua cổ họng, cả người như ấm lên. Vị nóng bỏng mà thanh khiết ấy khiến người ta phải xuýt xoa gắp một đũa mì sợi, mềm dẻo vừa tới, độ chín hoàn hảo, nhai kỹ thì cảm nhận được vị dai ngon, mỗi một gắp đều thấm đẫm nước canh.

 

Thao Thiết hơi mở to mắt, động tác ăn cơm từ tao nhã ban đầu dần trở nên chẳng màng hình tượng. Trứng tráng chiên vàng ruộm càng là điểm xuyết tuyệt vời, vị giòn thơm của lòng trắng trứng hòa quyện với vị béo ngậy của lòng đỏ, quyện cùng vị ngọt thanh của nước lèo tôm tươi, hương vị tinh tế khiến người ta muốn nuốt cả đầu lưỡi chưa kể đến những con tôm to mọng nước sốt, mềm mại và thơm lừng quyến rũ...

 

Đã rất nhiều năm rồi, anh chưa được ăn món nào ngon đến vậy. Thao Thiết sống ngần ấy năm, sơn hào hải vị gì cũng đã nếm qua, nào ngờ có ngày ở cái tiểu vị diện tầm thường này được ăn một bát mì tôm tươi ngon đến kinh người.

 

Ngay cả rau câu ngọc lộ ở Thiên Đình cũng không sánh bằng ý nghĩa tồn tại của Thao Thiết chính là ăn phần lớn thời gian anh đều rất nóng nảy, bởi vì không được ăn món hợp ý cơn đói khát luôn giày vò anh.

 

Cậu ta nấu ăn ngon đến vậy, ăn thì tiếc quá Thao Thiết quyết định, đợi sau khi anh phục hồi hình dạng ở tiểu vị diện này, anh nhất định phải mang người này về vị diện Sơn Hải làm đầu bếp riêng cho anh.

 

Bỗng dưng được ăn món ngon ngoài sức tưởng tượng, Thao Thiết cả người thả lỏng cặp mắt dã thú thỏa mãn khép hờ, vui sướng nghĩ về những chuyện tương lai. Đầu Thao Thiết thú lơ lửng giữa không trung cũng như ẩn như hiện, sắp biến mất. Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói:

 

"Vòng cổ thuần phục trăm phần trăm!"

 

Thao Thiết: "?"

 

Giản Vân Lam vừa dứt lời, một chiếc vòng cổ nhỏ màu vàng trống rỗng xuất hiện, bay ngang trời, chụp lên cổ Thao Thiết. Người đàn ông mặc chiến bào Chiến quốc biến mất, thay vào đó là nguyên hình Thao Thiết cao lớn gấp ba lần, Thao Thiết mang hình dáng rồng, trên người chằng chịt vết sẹo, vảy đồng thau thô ráp và dày nặng, hai chiếc sừng dài đỏ tươi vô cùng đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng Giản Vân Lam.

 

"Rống!!!"

 

Nhân loại, ngươi dám ám toán ta. Thao Thiết giận tím mặt, phát ra tiếng gầm rung trời, giãy giụa điên cuồng ngay cả đất trời cũng vì thế mà biến sắc, u ám bắt đầu kéo đến nhưng chung quy Thao Thiết không thắng nổi sức mạnh của chiếc vòng cổ, dưới sức mạnh đó, nó càng lúc càng nhỏ lại, dần dần trở nên cao bằng Giản Vân Lam, sau đó tiếp tục thu nhỏ...

 

"Ngao!"

 

Một con ch.ó lớn lông bạc xinh đẹp đứng thẳng trên mặt đất, phẫn nộ trừng mắt Giản Vân Lam. Con chó lớn này có diện mạo cực giống Samoyed, vẻ đáng yêu pha lẫn vài phần uy phong lẫm liệt trên người còn có chiến giáp làm từ xương bò, tròng mắt lửa vàng, vài sợi lông điểm xuyết màu xanh đỏ, vô cùng bảnh bao.

 

"Ngao, ngao ngao!"

 

Ngươi đã làm gì với bổn toạ!

 

"Thao Thiết đại nhân, là anh muốn ăn tôi trước." Giản Vân Lam nói: "Anh đừng trách tôi nha."

 

"Nếu anh tuân thủ quy tắc không cả ngày la hét đòi ăn thịt người, thì thỉnh thoảng tôi vẫn có thể cho anh biến về hình người."

 

Edit: Hoa Thuỷ Tinh

 

Giản Vân Lam ký hiệp ước tam chương với anh: "Được không, Mao Mao?"

 

Thao Thiết trợn mắt giận dữ, hận không thể gi*t người: "Ngao ô… uông!"

 

Ngươi gọi ai là Mao Mao hả?!

 

Loading...