Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tình Tiết Cẩu Huyết - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-05-20 16:09:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ Đương Quy: "…?"
Ngượng ngùng. Cô có thể tự do xuyên qua Vạn Giới, là nhờ đèn hoa sen có bùa chú bảo vệ của sư phụ. Người bình thường, thậm chí Đầu Trâu mặt ngựa và hung thú Thao Thiết không có đèn hoa sen, đều không thể tùy ý di chuyển giữa các vị diện Vạn Giới!
Hồ Đương Quy vội vàng muốn quay lại, nhưng đã quá muộn, trọng lực của tiểu vị diện đang hút cô xuống:
"Xong rồi xong rồi xong rồi, chủ nhân và đại nhân Thao Thiết tiêu đời rồi!" Hồ Đương Quy quay đầu lại, lệ quang lấp lánh: "Chủ nhân, tôi sẽ mãi nhớ món gà rán của ngài…"
"Phanh" một tiếng. Hồ Đương Quy bị hút vào tiểu vị diện.
Mấy người: "..."
"Không xong." Mặt ngựa đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn xuống phía dưới: "Rơi nữa là vào vùng không gian trống rỗng rộng lớn đấy, tôi còn phải về địa phủ làm việc, bái bai."
Bọn Đầu Trâu mặt ngựa là công nhân chính thức của địa phủ giống như đèn hoa sen của Hồ Đương Quy, có khả năng tự do xuyên qua vị diện nhưng nếu rơi vào vùng không gian trống rỗng dù là Đầu Trâu, Mặt Ngựa cũng không thoát ra được.
Dứt lời, Mặt Ngựa mở ra một cánh cửa hư không, bước vào trong rồi biến mất. Đầu Trâu lại không đi cùng Mặt Ngựa. Anh ta đứng lên, bờ vai rộng lớn, ánh mắt ướt át mà trong trẻo thành khẩn nhìn Giản Vân Lam.
"Ông chủ Giản." Đầu Trâu lau khô nước mắt, ánh mắt trở nên kiên nghị: "ông chủ Giản là người tốt, tôi không thể để cậu c.h.ế.t được."
Giản Vân Lam chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên giây tiếp theo, Đầu Trâu biến mất yhay vào đó là một con hắc ngưu cao lớn gấp hai ba người.
Hắc ngưu có đôi mắt ướt át, nó cúi đầu, nhẹ nhàng hất Giản Vân Lam và Thao Thiết đang ở giữa không trung về phía vầng sáng tiểu vị diện.
Lực đạo của nó rất nhẹ nhưng trọng lực từ trường thay đổi đột ngột khiến tiếng gió xung quanh trở nên dồn dập, cảm giác không trọng lực ập đến.
Giản Vân Lam dự cảm được điều gì đó, vội vàng quay đầu nhìn anh ta: "Lão Ngưu…"
Bên tai vang lên một tiếng thở dài.
"Không ai cứu được hắn đâu." Thao Thiết ôm Giản Vân Lam vào lòng, bảo vệ cậu khỏi những dòng khí như d.a.o cắt xung quanh, rũ mắt xuống: "Hắn đã tiến vào trường dẫn lực của vùng không gian trống rỗng rồi."
Quả nhiên như lời Thao Thiết. Sau khi dùng hết sức đưa Giản Vân Lam và Thao Thiết vào phạm vi dẫn lực của vầng sáng tiểu vị diện, Hắc Ngưu lại bị bóng tối hút vào một hướng khác.
“Ông chủ Giản, cảm ơn bánh quẩy của cậu." Hắc ngưu biến thành Đầu Trâu mặc công phục màu lam giữa không trung, vẫy tay với Giản Vân Lam: "Hữu duyên gặp lại..."
Nước mắt anh ta bị gió thổi tan. Trước khi bị hút vào vùng không gian trống rỗng, Đầu Trâu cúi đầu mở điện thoại, nhìn lời mời làm việc trên BOSS trực tuyến mà anh ta chưa kịp chấp nhận:
"[Người quản lý linh điền] không giới hạn kinh nghiệm, tốt nghiệp cấp 2 trở lên, toàn thời gian, trả lương theo ngày.
Chi tiết công việc: Quản lý linh điền cho ông chủ quầy ăn vặt, vận dụng kỹ năng làm ruộng phong phú, gieo trồng các loại cây nông nghiệp."
"Nếu có kiếp sau." Đầu Trâu khẽ nói, nhấn chấp nhận lời mời, ánh mắt buồn bã: "Tôi không muốn làm Đầu Trâu, không muốn làm sứ giả địa phủ uy phong gì cả, càng không muốn làm công cho nhà thầu."
"Tôi chỉ muốn làm người trồng trọt, cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ..."
Giây tiếp theo. Một đạo quang siêu nhiên đột nhiên bao bọc lấy Đầu Trâu cùng lúc đó, bên tai Giản Vân Lam vang lên một tiếng "keng":
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-221.html.]
[Bạn đã tuyển dụng thành công nhân viên mới, vị trí [người quản lý linh điền], có thể xem trong [Danh sách nhân viên]!]
Giản Vân Lam: "?"
Đầu Trâu: "?"
Thao Thiết: "?"
Giản Vân Lam muốn nói gì đó, nhưng đã muộn. Trường dẫn lực của tiểu vị diện hoàn toàn bao bọc lấy ba người, trong lúc rơi xuống cực nhanh, ý thức cũng trở nên mơ hồ… Cùng lúc đó, tổng bộ công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
"Nhảy xe? Hắn thật sự trực tiếp nhảy xe?"
Tổng giám đốc Lý Ước Hàn mang vẻ mặt vô ngữ nhìn Cung Tư Viễn.
"Đúng vậy, chúng ta trơ mắt nhìn hắn nhảy." Cung Tư Viễn mếu máo: "Hắn có bị hút vào vùng không gian trống rỗng không?"
Thái dương Lý Ước Hàn cũng toát mồ hôi. Tiềm năng thương mại của chủ phòng newbie Giản Vân Lam này là vô hạn. Nếu cậu chết, đối với công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới của họ, sẽ là một tổn thất to lớn.
Anh ta dùng quyền hạn tổng giám đốc mở khóa truy dấu cá nhân của chủ phòng ở hậu trường, mấy chục màn hình hiện ra trên không trung, một điểm sáng lấp lánh trong đó là Giản Vân Lam.
Quả nhiên, điểm sáng đó đang lao nhanh về phía vùng không gian trống rỗng. Lý Ước Hàn tối sầm mặt.
Cung Tư Viễn: "Phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?" Lý Ước Hàn nhéo mũi, tự giễu cười: "Cược thôi!"
Cung Tư Viễn: "..."
Xong rồi xong rồi xong rồi. Nếu Giản Vân Lam chết, đám nhân vật trong phim trường “Cố Chấp Độc Chiếm” và “Ám Hà Minh Đăng” sẽ muốn mạng cô ta!
"Đã vào trường dẫn lực của vùng không gian trống rỗng." Lý Ước Hàn nhịn không được, nói: "Không cứu được... Ơ hay, từ từ?"
Giây tiếp theo, hai người trơ mắt nhìn điểm sáng gần như bị hút vào vùng không gian trống rỗng, đột nhiên đổi hướng hướng thẳng về phía tiểu vị diện gần nhất nhưng chưa kịp thở phào.
Nhìn thông tin chi tiết hiển thị trên tiểu vị diện đó, hai người lại rơi vào trầm mặc. Lý Ước Hàn: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì tiểu vị diện này là..."
Cung Tư Viễn cười gượng: "Ha ha, tôi không biết."
Giây tiếp theo, cô ta mang theo nụ cười an tường, ngã thẳng ra sau làm giám đốc khu cẩu huyết văn đã 5 năm, 5 năm qua, Cung Tư Viễn chưa từng gây ra cái sọt nào lớn như vậy.
Đa phần đều có thể bù đắp, nhưng cái sọt này, chỉ cần nhìn thôi, Cung Tư Viễn đã biết... toang rồi!
[Vị diện “Tổng tài Bá đạo Giá Trên Trời: Vợ Nhỏ Bỏ Trốn: Thiên Tài Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi” (đô thị/cẩu huyết/sinh con/mang cầu chạy/gương vỡ lại lành) đang tải lại...]
[Tải lại thành công!]
Một mùi sữa bột nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Bên tai vang lên một giọng nói ôn nhu pha chút cưng chiều: "Bảo bối, uống hết bình sữa này đi, rồi daddy kể chuyện cổ tích cho bảo bối nghe, được không nào?"
Giản Vân Lam: "…?"
Cái quái gì thế này?