Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-04-16 05:17:04
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cạnh tranh mua hoành thánh quá khốc liệt bất cứ ai lọt vào tầm mắt, đều có thể trở thành đối thủ của bạn. Trong khuôn viên trường khan hiếm hoành thánh “ngon” này, mọi thứ đều phải tự mình dùng đôi tay để giành lấy!
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Không ít bạn học ban đầu còn thử ngụy trang đến thư viện, không muốn kinh động đối thủ nhưng Ninh Sanh thông minh nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhìn thấu màn ngụy trang của họ.
Bọn họ nhìn như muốn đến thư viện, khoác ba lô đựng laptop, nhưng trong ba lô lại lòi ra hình dáng của chiếc ghế xếp. Không chỉ vậy, trong túi họ còn nhét quạt mini, lộ ra cái cán, túi còn phồng lên hình tam giác như thuốc đuổi muỗi... đến thư viện điều hòa nhiệt độ ổn định quanh năm, ai cần quạt mini với thuốc đuổi muỗi chứ?
Ninh Sanh cảm thấy đại não y chưa bao giờ xoay chuyển nhanh đến thế, ngay cả khi thi đại học cũng không căng thẳng đến vậy. Thám tử lừng danh - Ninh Sanh.
Hơn nữa, chỉ tính những người trước mắt nhìn thấy và đám nam sinh ký túc xá, đã có mười mấy người đang hướng về phía quầy hoành thánh mà đi, nếu tính thêm các ký túc xá khác, các khu khác, không chỉ có sinh viên, thậm chí còn có cả giáo viên thì ít nhất cũng phải hơn trăm người.
Mà tổng cộng chỉ có một trăm suất hoành thánh... Hiện tại có bao nhiêu người đang trên đường đi xếp hàng, Ninh Sanh không dám nghĩ chậm chân thêm chút nữa thôi, có khi còn không có phần!
Ninh Sanh dẫn đầu, mười mấy nam sinh khoa máy tính từ ký túc xá lao ra. Ngày thường bọn họ đều ngồi lì trước máy tính, chạy 1000 mét thôi cũng đủ lấy mạng, lúc này đã thở hồng hộc nhưng không ai chịu tụt lại phía sau. Trong khuôn viên này quá đông đi, hậu quả của việc tụt lại phía sau quá tàn khốc... tàn khốc ở chỗ hôm nay không được ăn hoành thánh thôi.
"Đây là chạy gì vậy? Marathon à?"
"Từ từ, Ninh thần chạy đằng trước kìa! Tao cũng phải chạy!"
"Hoàng hôn nhuộm đỏ trời tây, chạy vội vã thế này đúng là dáng vẻ thanh xuân."
Những bạn học đi ngang qua tò mò nhìn đội ngũ chạy vội khác thường này, xôn xao bàn tán và càng nhiều đối thủ tiềm tàng, vừa nhìn trang phục của đám sinh viên trong đội, trong lòng thầm kêu không ổn:
"Bọn họ nhắm vào hoành thánh kìa!"
"Chúng ta cũng phải tăng nhanh tốc độ."
Lý Vân và Đàm Đình Đình vốn đang cầm kem, các cô cho rằng thời gian còn sớm định thong thả dạo bước đến cổng nam, thấy Ninh Sanh và Lý Minh Hi đang chạy, cũng ý thức được tình hình khẩn cấp liền vứt kem mà nhập hội.
Ngoài các cô ra, còn có các nữ sinh viên thuộc 'fan club của ông chủ hoành thánh', Tạ An Dương và bạn gái Diệp Minh cũng ở trong số đó, hôm nay họ còn làm cả quạt in hình hoành thánh đáng yêu và hình ông chủ, định phát miễn phí cho các bạn học.
Đàm Đình Đình vừa chạy vừa thở hổn hển nói: "Thể lực của nữ sinh viên giả dối: 800 mét..."
"Thể lực của nữ sinh viên chân thật: Hôm nay tao phải ăn hoành thánh." Lý Vân cười ra nước mắt.
Cũng may, Ninh Sanh cũng chạy cùng họ không lỗ!
Anh bảo vệ đang dắt một chú chó vốn đang huấn luyện chó nghiệp vụ, thấy đội ngũ này lập tức ý thức được tình hình, dắt chó chạy thục mạng nhập hội. Chú chó vui vẻ lè lưỡi, ngây ngô đi theo loài người một cách vui sướng.
Thầy Vương và thầy Mộ Dung vừa họp khoa xong, đi ra khỏi khu giảng đường, trước mắt đột nhiên lướt qua một đám người đông nghịt.
"Người trẻ tuổi bây giờ, thật là tràn đầy sức sống." Thầy Vương cảm khái: "Năm xưa ta cũng có thể chạy như vậy, tiếc là đã già rồi."
Thầy Mộ Dung liếc xéo ông, chậm rì rì nói: "Hồi đại hội thể thao của nghiên cứu sinh năm nào đó, ai chạy xong 800 mét tiếp sức xong thì nôn ra ấy nhỉ... khó mà nói quá."
Thầy Vương nổi đóa: "Ông đừng có ngậm m.á.u phun người…"
Bỗng nhiên, thầy Vương thấy Ninh Sanh ở ngay phía trước đám đông thầy Vương cảm thấy có gì đó kỳ lạ và ở phía sau Ninh Sanh, ông lại thấy bóng dáng của Hàn Lâm, học trò cưng của mình. Hàn Lâm đi dép lê, dường như cô ta mới từ ký túc xá chạy ra, chạy đến nỗi dép lê rớt mất nửa chiếc ra hiệu cho ông giữa đám đông.
"Hoành, thánh, sắp, hết..." Thầy Vương đọc khẩu hình của cô ta, lòng chìm xuống.
Thất sách!
Đội ngũ này là đi xếp hàng mua hoành thánh nhìn sơ qua đã có bảy tám chục người, mỗi người mua một hai suất, hoành thánh sắp bay màu không thèm chấp thầy Mộ Dung, thầy Vương cất bước, run rẩy gia nhập đội chạy bộ.
Thầy Mộ Dung cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, không cam lòng yếu thế, tự nhiên đuổi theo. Thế là, càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ, từ các khoa, đủ cả nam nữ già trẻ.
Dẫn đầu bởi Ninh Sanh, đội chạy bộ đông nghịt này có hơn trăm người, họ chạy qua đại lộ Lâm Ấm, chạy qua sân vận động, một đường hướng cổng nam mà lao tới không giống với các bạn học khác, ngày thường Ninh Sanh vẫn vận động, không đến nỗi chạy một chút đã thở hồng hộc.
Nhưng y cũng rất nhanh bắt đầu đổ mồ hôi, tóc mái bị mồ hôi làm ướt, nhịp tim nhanh hơn, hô hấp có chút khó khăn. Đây là một buổi chiều thu thường thường, mây tía giăng đầy trời, ánh hoàng hôn màu kim hồng chiếu xuống, Ninh Sanh bị cuốn vào đám đông chạy bộ vui vẻ.
Mười phút sau, đại đội chạy vội chạy tới cổng nam. Lúc này mới chưa đến 6 giờ, hiển nhiên, ông chủ còn chưa tới, 7 giờ mới mở bán cơ mà. Mọi người đều thở hổn hển, chống đầu gối, lau mồ hôi.
Họ nhìn người này, người kia nhìn họ, nhìn bộ dạng chật vật của nhau, đều không nhịn được bật cười đến từng này tuổi đầu rồi, còn vì một bát hoành thánh, đến sớm hơn một tiếng để xếp hàng còn chạy một trận như vậy!
Có cảm giác như trở về thời thơ ấu, chạy theo sau người bán hàng rong kẹo hồ lô trên mười mấy con phố vậy nhưng mà, hoành thánh ăn siêu ngon, thật đáng giá á!
"Tao thật phục tao quá mà."
"Đã thế này rồi, hôm nay chắc là ăn được hoành thánh rồi nhỉ?"
"Mà nói mới nhớ, ai là người bắt đầu chạy đầu tiên vậy?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người dẫn đầu đội ngũ. Một thanh niên dáng người cao ráo mảnh khảnh, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng thường ngày cũng có vài phần ửng đỏ vì chạy vội, y chống đầu gối thở dốc, một tay nắm chặt giơ lên đúng là tư thế của người chiến thắng!
Ninh Sanh đã thành công xếp hàng được ở vị trí đầu tiên của quán hoành thánh. Mọi người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị nhìn y. Không thể không nói, hiện tại Ninh Sanh trông có vẻ tươi tắn, vô cùng bình dị.
Ninh Sanh không còn là hình mẫu hoàn mỹ chỉ tồn tại trong truyền thuyết trên các bức tường tỏ tình và diễn đàn trường học, mà là một sinh viên chân thật đang đứng trước mặt họ, cao hứng tự hào vì xếp hàng được ở quán ăn vặt.
Lý Minh Hi đưa chai nước cho Ninh Sanh, Ninh Sanh ngửa cổ tu một ngụm, uống thật sự vội mấy nam sinh ban đầu chạy cùng họ cười ha ha:
"Ninh Sanh, thật không ngờ trực giác của cậu lại nhạy bén đến vậy!"
Màn ngụy trang của bọn họ bị y nhìn thấu chỉ trong một giây. Một nam sinh khác tiến lên, thân thiện đ.ấ.m y một quyền: "Cậu cũng thật biết chạy đấy, bọn tớ đông người như vậy mà không đuổi kịp cậu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-21.html.]
"Các cậu yếu quá, phải luyện tập thêm." Ninh Sanh nói.
"Thằng nhóc này…"
Các nam sinh vây quanh Ninh Sanh ở giữa, nghe y nói vậy, tức đến ngứa răng.
"Có gan tối nay hẹn Summoner's Rift, cho cậu biết thế nào là thực lực thật sự!"
Ninh Sanh: "Được thôi, nhưng các cậu đừng có mà là Bronze V nhé."
Các nam sinh: "..."
Trước giờ không phát hiện, hóa ra mồm mép Ninh Thần độc đến vậy. Mọi người cười đùa, xô đẩy nhau. Ninh Sanh bị vây quanh ở giữa đám đông, có người cù lét y, y cười đến thở không ra hơi, nước mắt cũng trào ra. Vui quá hóa ra, cuộc sống đại học có thể vui vẻ đến vậy.
Thấy Ninh Sanh vui như vậy, Lý Minh Hi cũng mỉm cười có cảm giác như một bà mẹ hiền nhìn con mình trưởng thành. Trước đây, phần lớn mọi người trong ký túc xá đều tránh xa Ninh Sanh, không muốn chơi với y, ngại y chảnh, giả thanh cao. Bây giờ mọi người cuối cùng cũng phát hiện ra, Ninh Thần thật ra là một người rất tốt!
Anh ta thật sự rất vui mà thầy Vương và thầy Mộ Dung vẫn đang cãi nhau.
"Tôi chạy nhanh hơn."
"Cười chớt, với cái tay già chân yếu của ông, tôi mới nhanh hơn..."
Mọi người cứ như vậy ồn ào náo nhiệt, tán gẫu, hoàng hôn dần buông xuống, thế mà không ai nhận ra thời gian trôi đi. 7 giờ lặng lẽ đến. Trong ánh mắt chờ đợi lấp lánh của mọi người, Giản Vân Lam đạp chiếc xe ba gác, khoác lên ánh chiều tà như vị cứu tinh chậm rãi xuất hiện.
"Ông chủ tới rồi!!!"
"A a a a hoành thánh, hoành thánh của tôi."
"Hôm nay ông chủ có món hoành thánh vị gì thế? Tôi chuẩn bị tiền sẵn rồi đây!"
"Thật là náo nhiệt." Giản Vân Lam nhìn mọi người mặt mày hớn hở, ánh mắt tràn đầy mong đợi, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Cậu dừng xe ba bánh lại, bắt đầu sắp xếp nguyên liệu nấu ăn và hộp đóng gói về đúng vị trí, nói: "Hôm nay là hoành thánh chiên Quảng Đông, chiên tươi mới luôn. Vẫn là 30 tệ một phần, mỗi phần miễn phí thêm một ly trà chanh sủi bọt."
"Oa, hôm nay còn có đồ uống kèm theo!"
"Hoành thánh chiên là cái gì vậy?" Rất nhiều bạn học là người phương Bắc, chưa từng ăn hoành thánh chiên bao giờ đều tò mò nhìn về phía trước nhưng mà, dù là vị gì đi nữa, chỉ cần là ông chủ làm thì nhất định sẽ rất ngon!
Giản Vân Lam mở nắp nồi ra, một luồng hương dầu nóng hổi xộc thẳng vào mặt. Hôm nay nồi to, là cả một nồi dầu nóng màu vàng óng!
Trên thớt, từng chiếc hoành thánh trắng tinh hình cá vàng nhỏ nhắn, kéo cái đuôi đáng yêu, được xếp ngay ngắn.
"Hôm nay mỗi người chỉ được mua một phần thôi nhé." Giản Vân Lam thông báo để nhiều người có thể nếm thử.
"Tôi muốn một phần." Ninh Sanh đứng đầu hàng lập tức thanh toán, y nhìn Giản Vân Lam, ánh mắt dịu dàng, hàng mi khẽ rũ, ôn tồn hỏi: "Ông chủ... có thể bán cho tôi thêm một phần được không?"
Đâu còn dáng vẻ cao lãnh chi hoa trong truyền thuyết nữa nếu đổi lại một đứa cuồng nhan sắc khác ở đây, bị Ninh Sanh dùng ánh mắt này nhìn, phỏng chừng đã sớm tan chảy, không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của y nhưng Giản Vân Lam thì khác. Trong mắt cậu chỉ có việc bày quán thôi.
"Cảm ơn cậu đã thích." Giản Vân Lam cười: "Nhưng mỗi người chỉ được mua một phần thôi."
Ninh Sanh rũ mắt xuống, trông có vẻ hơi thất vọng.
"Ninh Thần giảo hoạt, không được phạm quy nha!" Lý Minh Hi tố cáo.
Ninh Sanh quay đầu lại, tặng cho Lý Minh Hi một đấm, mặt không biểu cảm nói: "Bạn học Lý Minh Hi, lo cho bản thân đi."
Lý Minh Hi đau đến che vai lại: "..."
Đây là cái kiểu biến sắc mặt gì vậy không phải, y đánh thật đấy à! Đau! Sau Ninh Sanh, các bạn học khác cũng xếp hàng, sôi nổi trả tiền:
"Ông chủ, tôi cũng muốn một phần!"
"Bên này một phần không cần hành tây."
"Hai phần, cho thêm cay!"
Giản Vân Lam thuần thục vớt mười chiếc hoành thánh, dùng muôi lớn hớt lấy, thả vào chảo dầu.
Vừa thả xuống nồi, lập tức có tiếng dầu nóng xèo xèo vang lên, hơi nóng cuồn cuộn, những chiếc hoành thánh trắng tinh dần dần chuyển sang màu vàng óng, nổi lên, đồng thời, một mùi thịt hoành thánh cũng lan tỏa ra!
Khác với hoành thánh nước thanh đạm, hoành thánh chiên quả thực là gian lận một cách triệt để. Mắt nhìn những chiếc hoành thánh vàng óng ánh, tai nghe tiếng dầu chiên xèo xèo, mũi ngửi thấy hương dầu thơm ngào ngạt... Bụng mọi người cơ hồ lập tức liền réo lên, thèm thuồng vô cùng ai mà chịu nổi chứ!
Trong chớp mắt, phần hoành thánh chiên đầu tiên đã làm xong.
"Có tương ớt ngọt, giấm, tương mayonnaise, thực khách muốn vị nào?"
Ninh Sanh nuốt nước miếng, nói: "Tương ớt ngọt đi."
"Được."
Giản Vân Lam vớt hoành thánh chiên vào bát, đều đặn xếp thành một vòng tròn, ở giữa đặt một đĩa nhỏ tương ớt ngọt. Những chiếc hoành thánh được chiên đến vàng giòn, căng tròn, ánh lên màu dầu trong suốt, mơ hồ có thể thấy lớp vỏ giòn mỏng bên ngoài lớp nhân thịt tươi ngon mọng nước, lại rắc lên một lớp mè trắng, giữa bát là màu đỏ cam của tương ớt ngọt... Hít hà. Hít hà~ nước miếng mọi người đều sắp nhỏ giọt tới nơi.
Giản Vân Lam còn múc từ thùng đựng đồ uống trong suốt bên cạnh ra một ly trà chanh sủi bọt, trong ly thả đầy đá những lát chanh tươi nổi lềnh bềnh. Giản Vân Lam đưa ly và bát hoành thánh cùng nhau cho Ninh Sanh.
Trong ánh mắt vô cùng hâm mộ và khát khao của mọi người, Ninh Sanh ngẩng cao đầu ưỡn ngực, nhận lấy hộp không thể chờ đợi thêm được nữa, y gắp một chiếc hoành thánh, đưa vào miệng...