Cô là một con gái đủ tư cách.
Hốc mắt Lạc Lệ Tranh hoe đỏ : “Trong lòng em, cha là một . Em thật sự tin ông sẽ những chuyện cầm thú bằng đó!”
Ôn Sương gật đầu với Lạc Lệ Tranh: “Vậy thì hãy tin tưởng cha trong lòng em !”
Phó Tư Đồng , ánh mắt khỏi sáng lên: “Lệ Tranh, ý của chị dâu là cha của là , ông chắc chắn là vu oan!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Lạc Lệ Tranh dậy khỏi giường, sắc mặt kiên định : “Em gặp cha, em nhất định trực tiếp hỏi ông !”
…
Bệnh viện Nhân Ái, cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Dáng vốn thẳng tắp của Lạc Minh Khiêm giờ đây vài phần còng xuống.
Năm tháng và cuộc sống trong tù để những vết hằn sâu ông. Tóc bạc trắng và rối bù, mặt tràn đầy sự tiều tụy và tang thương.
“ chỉ Tranh Tranh một cái, nó là con gái của …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-to-huyen-hoc-boc-phot-cuc-cang-ca-nha-tong-tai-ba-dao-so-mat-mat/chuong-329.html.]
Lời của Lạc Minh Khiêm còn dứt, Uông Tĩnh Nhàn đang kích động tát mạnh mặt ông một cái.
Trên mặt đàn ông lập tức hiện lên một vệt tay đỏ tươi. Ông cắn môi, hề phản kháng, chỉ lặng lẽ chịu đựng tất cả, trong mắt trào sự đau khổ và bất đắc dĩ: “Tĩnh Nhàn, xem như chúng từng là vợ chồng, em…”
Lời còn dứt, bên mặt ăn thêm một cái tát.
“Anh còn mặt mũi trở về ? Còn mặt mũi cầu xin gặp con gái? Mấy năm nay, và Lệ Tranh vì mà chịu bao nhiêu sự xem thường và đau khổ, chẳng lẽ ? Anh xứng cha của Lệ Tranh nữa, cút , mau cút !”
Chung Hãn Văn đến bên cạnh Uông Tĩnh Nhàn, vươn tay ôm lấy eo bà: “Em yêu, đừng tức giận, dù em bây giờ đang mang thai con của .”
Uông Tĩnh Nhàn Chung Hãn Văn dịu dàng chu đáo, thành thục trai, Lạc Minh Khiêm lôi thôi lếch thếch, tiều tụy tang thương, trong mắt bà tràn đầy sự ghét bỏ.
Lạc Minh Khiêm từng còn trai nho nhã hơn Chung Hãn Văn nhiều. Hơn mười năm tù tội tạo một cách một trời một vực giữa ông và Chung Hãn Văn.
Hiện nay chỉ đàn ông sự nghiệp thành công và đầy sức hút như Chung Hãn Văn mới thể xứng đôi với bà.
Lạc Minh Khiêm Uông Tĩnh Nhàn mang thai con của Chung Hãn Văn, hình ông run lên dữ dội.
Người vợ từng cùng ông vượt qua hoạn nạn, giờ đây mang thai con của khác. Đối với ông mà , khác gì sét đánh giữa trời quang.
ông hiểu rằng, một từng tù như ông, tư cách để hạnh phúc nữa.
Chung Hãn Văn thấy bộ dạng đau khổ, tự ti của Lạc Minh Khiêm, đáy mắt hiện lên một tia vui sướng và đắc ý: “Minh Khiêm, nếu Tĩnh Nhàn nhận đến, thật đúng là nhận là ! Anh xem , bây giờ tóc bạc, lưng cũng còng, bộ dạng nghèo túng thất vọng , ai thể ngờ đây là thần y ngoại khoa trong bệnh viện khen ngợi? Nếu là , từng phạm tội, từng tù, thì còn mặt mũi nào để ngoài nữa!”