“Giải quyết xong chuyện nhà xong, hôm nay đưa phim vùng núi, tìm kiếm một địa điểm phim mới. Kết quả phim núi sâu bao lâu, liền miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh. Đưa đến bệnh viện cũng kiểm tra nguyên nhân.”
“Chuyện ở thôn Vương Gia, thấy cô bản lĩnh thật sự. đến đây hỏi một chút, chuyện của phim, là ở núi gặp thứ gì đó ?”
Ôn Sương và Phó Tinh Chu theo Tần Liệt đến bệnh viện.
Người phim giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh.
Ôn Sương chằm chằm phim một lát.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
[Khó trách hôn mê, thì là theo phó đạo diễn Tần nơi hoang dã, lúc tiểu tè một ngôi mộ cô đơn mọc đầy cỏ dại.]
[Chủ nhân của ngôi mộ cô đơn đó, lúc còn sống là một tính tình lắm, khi phim tè lên, giữ sinh hồn của .]
Phó Tinh Chu bất chợt rùng .
Sau dù nhịn chết, cũng sẽ tiểu bừa bãi ở nơi hoang vu.
Lỡ tè lên mộ của thì thảm!
“Chúng bây giờ núi. Nếu sáng mai mà sinh hồn của phim về, sẽ khó tỉnh .”
Tần Liệt gật đầu: “Được, cần đưa thêm nhiều ?”
Ôn Sương lắc đầu: “Không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-to-huyen-hoc-boc-phot-cuc-cang-ca-nha-tong-tai-ba-dao-so-mat-mat/chuong-309.html.]
Khi đến nơi hoang dã gần nửa đêm.
Dù là Tần Liệt và Phó Tinh Chu, hai đàn ông to lớn, cũng chút hoang mang trong lòng.
Sắc mặt Ôn Sương trầm tĩnh, bước chân vững vàng, một chút hoảng loạn nào.
“Có chị dâu ở đây, dù là lệ quỷ cũng dám đến gần .” Phó Tinh Chu thấy sắc mặt Tần Liệt tái nhợt, lên tiếng an ủi .
Tần Liệt Ôn Sương trẻ tuổi, thật ngờ cô lợi hại đến .
Nửa giờ , Tần Liệt đưa Ôn Sương và Phó Tinh Chu đến nơi phim gặp chuyện.
Ôn Sương lấy hương nến và tiền giấy, khi đốt lên, cô niệm vài câu thần chú.
Từ ngôi mộ bay một luồng âm hồn, cùng với một bóng cao lớn tỏa ánh sáng trắng.
Người tỏa ánh sáng trắng chính là sinh hồn của phim.
“Hu hu hu, Ôn Sương, mau cứu với. cố ý tè lên mộ của ông chú , ông cứ kéo , cho …”
Chủ nhân của ngôi mộ là một ông lão hơn 50 tuổi. Ông liếc Ôn Sương một cái, nhận Ôn Sương là bình thường, ông hung dữ : “Thằng nhóc thối , nước tiểu tanh hôi, tưới hết lên mộ của . Chỗ vốn thấp, nó tè xuống cho chỗ của như lụt, ướt thối!”
Sinh hồn của phim mặt đầy áy náy và hoảng sợ, ngừng cúi đầu xin âm hồn của ông lão: “Ông , thật xin , thật đây là nơi an nghỉ của ngài. sai , ngài đại nhân đại lượng, tha cho !”
Ôn Sương thấy , vội vàng : “Ông lão, còn trẻ hiểu chuyện, mạo phạm đến ngài, xin ngài bớt giận. sẽ giúp ngài dọn dẹp ngay.”
Nói xong, Ôn Sương lấy một lá Tịnh Thủy Phù, miệng khẽ thần chú, lá bùa hóa thành một luồng thanh quang, rơi xuống ngôi mộ.