Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 70: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-05-29 07:20:48
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Vũ: Gốc rễ là gì?

Cừu Lệ: Cô thật sự nghĩ cậu ấy không nhìn ra sao? Mỗi lần cô giả vờ thích thú, cười hời hợt, cử chỉ quan tâm... đều là giả dối, cô đang g.i.ế.c c.h.ế.t trái tim cậu ấy.

Khương Vũ tuyệt vọng hỏi: Vậy tôi phải làm sao?

Cừu Lệ: Có lẽ cô nên mở lòng chấp nhận cậu ấy. Dù sao tướng mạo tuổi trẻ của tôi cũng không xấu với cô đâu.

Khương Vũ im lặng.

Không chỉ không xấu, cô còn được lợi nữa kia.

Nhưng thực sự phải như thế sao?

Thật ra Khương Vũ biết Cừu Lệ nói đúng, sao cậu ấy không nhận ra sự giả dối trong tình cảm? Đôi mắt đen đã từng thấy địa ngục.

Thời gian không còn nhiều, cô không được chần chừ.

Cứu cậu ấy cũng là cứu chính mình.

Mẹ từng nói, bảo vật vô giá dễ kiếm, tình nghĩa chân thành khó có. Cô không muốn phụ lòng Cừu Lệ.

...

Hai ngày sau, Khương Vũ tìm thấy Cừu Lệ.

Cậu chơi bóng rổ với nhóm đầu gấu theo phong cách Hiphop ở sân bóng rổ.

Chỗ này không có quy tắc, ai cũng đến để xả giận, vì vậy kiểu chơi rất bạo lực.

Cầm bóng xô đẩy, giẫm đạp, ném bóng thẳng người người khác là chuyện thường.

Ngày lạnh giá, trận đấu tại đây nóng như lửa.

Cừu Lệ mặc áo bóng rổ đen, cầm bóng vượt qua vòng vây, ánh mắt tàn bạo.

Mấy người chặn cậu không hiền lành, có người xông thẳng đụng cậu.

Khương Vũ vừa đến, gương mặt và vóc dáng nổi bật bị nhìn chòng chọc.

Lập tức một tên đầu gấu tóc vàng đến gần, bắt chuyện thô lỗ: Cô em xem bóng rổ à? Có cần người cùng xem không?

Khương Vũ né tránh: Bạn trai tôi đang trong sân.

Tên tóc vàng: Phải không? Sao để cô em đẹp thế này một mình ở đây? Tôi không tin.

Tuy nhiên, hắn vừa nói dứt câu thì bị người khác quật ngã, Cừu Lệ giẫm chân lên vai hắn, lạnh lùng nói: Giờ tin chưa?

Tên tóc vàng van xin, Cừu Lệ không thèm bận tâm, quay người dẫn Khương Vũ ra khỏi sân, đi vào phố.

Cừu Lệ giọng trầm, không vui: Ai cho cô đến đây? Cô có biết chỗ này nhiều kẻ du côn hư hỏng không?

Khương Vũ l.i.ế.m môi, nhẹ nói: Cậu không nghe điện thoại, tôi hỏi người khác, họ nói cậu thường đến đây.

Cừu Lệ hỏi: Có chuyện gì?

“Không có gì, chỉ đến xem thôi.”

Cừu Lệ thấy cô cúi đầu, liền hỏi với giọng chẳng mấy thân thiện: “Định tìm tôi làm hòa à?”

“Chúng ta có bao giờ cãi nhau đâu mà phải làm hòa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-70-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

“Không có cãi nhau?”

“Là cậu sai, tớ chỉ phê bình cậu thôi, chứ không gọi là cãi nhau.”

Cừu Lệ nhìn cô nàng mạnh mồm kia, cơn giận trong lòng cũng nguôi đi gần nửa, rốt cuộc cậu cũng không nỡ cứng rắn với cô.

Cậu kéo dài giọng: “Được rồi, Tiểu Vũ muốn phê bình tôi thì phê bình.”

“Cậu làm không đúng mà.”

“Ừ.”

“Vậy sau này cậu có còn định tính kế với người khác nữa không?”

Anh chàng như một đứa trẻ ương ngạnh muốn bị mắng, trả lời: “Có.”

“...”

Khương Vũ nhìn cậu mặc mỗi chiếc áo bóng rổ đến đây, ngoài trời vẫn đang rơi tuyết, bèn đá nhẹ vào đôi giày thể thao của cậu: “Cậu không lạnh à?”

“Không.”

“Tớ thấy cậu có vẻ lạnh lắm.”

Cậu nhếch miệng cười: “Vậy thì cậu đến đây sưởi ấm cho tôi đi.”

Khương Vũ trầm ngâm một lát rồi bước đến gần, nâng tay cậu lên, rồi ôm chặt lấy cậu vào lòng.

“Như thế này có ấm hơn rồi, đúng không?”

Ngay lập tức, trong đầu Cừu Lệ như nổ tung.

Cậu không ngờ câu nói vu vơ kia lại khiến cô phản ứng như vậy...

Đệch!

Cô gái ngoan ngoãn nép mình trong lòng cậu, vùi mặt vào n.g.ự.c cậu, thậm chí cậu còn cảm nhận được hơi thở của cô đang cố kìm nén.

Trên con đường vắng bóng người, thế giới xung quanh im phăng phắc, dường như chỉ còn nghe từng nhịp tim mình đập.

“Đôi giày ấy, tớ sẽ mang, không cần cám ơn đâu, coi như cậu đền lại cho tớ.”

Mãi lâu Cừu Lệ vẫn chưa phản ứng, đến khi tuyết rơi ngoài trời rơi lả tả, cậu mới vòng tay ôm lấy cô, hạ giọng khẽ nói:

“Tớ sai rồi, tớ sẽ sửa.”

Cừu Lệ vốn rất cứng đầu, thường khó mà bắt cậu chịu nhận lỗi, xin lỗi còn khó hơn cả giành mạng sống.

Vậy mà lúc này, dưới cơn mưa tuyết trắng xóa, chỉ một cái ôm ấm áp của cô gái nhỏ thôi, cậu sẵn lòng nhận lỗi, dù có phải đổi cả tính mạng cũng được.

Trường trung học Duật Hi là một trường tư thục, mỗi năm tổ chức dạ hội Nguyên Đán với sự tham dự của nhiều nhân vật có tiếng trong xã hội, nhằm kêu gọi nguồn tài trợ.

Do đó, yêu cầu của dạ hội khá cao, mỗi lớp phải đóng góp ít nhất hai tiết mục văn nghệ đặc sắc.

Dĩ nhiên, Đào An Hinh không bỏ lỡ cơ hội này. Từ cấp hai, cô ta đã học qua lớp năng khiếu vũ đạo.

Sau đó vì chuyện học tập mà thôi học múa.

Dù vậy, cô vẫn giữ được nền tảng vững chắc. Hơn nữa, cô rất thông minh, khổ công luyện tập một bài múa đánh dấu phong cách riêng, dùng làm tiết mục chủ lực trong dạ hội. Năm nào cô cũng nhảy bài này, động tác ngày càng điêu luyện.

Vì là học sinh nghèo vượt khó xuất sắc, mỗi khi nhà trường có chương trình học bổng hay hỗ trợ, họ đều giới thiệu thành tích và hoàn cảnh của Đào An Hinh để xin tài trợ.

Loading...