Nếu đôi giày này bị phơi bày, hình ảnh đoan trang mà bà ta dày công giữ gìn, tất cả những gì bà ta cố gắng xây dựng... đều sẽ bị bôi nhọ.
Giống như chính từ bẩn thỉu kia.
Tiết Gia Di phẫn nộ nhìn Khương Mạn Y, đoán ra sự đe dọa trong ánh mắt bà ta...
Nếu hôm nay Khương Vũ bị đối xử bất công, ngày mai thanh danh của Tiết Gia Di cũng sẽ bị hủy hoại, và bà sẽ không còn đủ tư cách làm giáo viên hướng dẫn ba lê uy tín tại Esmela.
“Chị Khương, nếu chị thân thiết với Bộ Đàn Yên vậy, chắc hẳn chị cũng biết Esmela được chia thành sáu lớp ABCDEF. Tiêu chuẩn tuyển sinh hôm nay dựa theo lớp F.”
Bạch Thư Ý nói với Khương Mạn Y: “Bạn Hoàng Gia Lệ nhảy còn kém xa Khương Vũ, nhưng cô ấy lại là thí sinh phù hợp nhất với lớp F.”
“Nếu đây là quy định của các người, vậy nên nói rõ trước khi thi diễn ra.” Khương Mạn Y tức giận: “Chúng tôi không ngu ngốc đến mức không hiểu lý lẽ. Các người không thấy mình nợ thí sinh một lời giải thích sao? Với thân phận như các người, có thể tùy tiện đùa giỡn công sức của người khác hay sao!”
Khương Mạn Y có thể chịu đựng mọi đau khổ từ bên ngoài, nhưng tuyệt đối không cho phép con gái mình chịu thiệt thòi, bà sẽ đấu tranh đến cùng.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Khương Vũ lên tiếng: “Con tôn trọng quy tắc, làm gì chịu đấy.”
Giống như lời Bạch Thư Ý nói, thế giới người lớn không tồn tại công bằng. Cô tôn trọng luật chơi, không muốn chơi xấu rồi trốn tránh hậu quả như Phạm Đan Khê.
Dù Esmela là thánh địa ba lê, nhưng không vào đó thì không có nghĩa ước mơ của cô đã dứt.
Chỉ cần còn đam mê, bất cứ nơi nào cũng là sân khấu của cô.
...
Khương Mạn Y ban đầu định dùng đôi giày để uy h.i.ế.p Tiết Gia Di, bà biết rõ bà ta không chịu nổi áp lực này.
Nhưng... Khương Vũ là đứa trẻ kiêu hãnh, không muốn có được cơ hội bằng cách đó.
Sáng nay Khương Mạn Y không rời đi, vẫn đứng dưới tầng, nhìn chàng trai lái motor chở con bé đi mất.
Giữa màn tuyết trắng, bà như thấy bóng hình Bộ Đàn Yên bên cạnh cô bé kiên cường đó.
Dù ngoài miệng Bộ Đàn Yên nói ghét ba lê, muốn yêu đương, muốn làm ca sĩ nổi tiếng..., nhưng chính cô gái ấy đã đổ mồ hôi, nước mắt cho sân khấu ba lê mỗi đêm.
Bởi chỉ có sân khấu ấy mới khiến cô tỏa sáng thật sự.
Khương Mạn Y bỗng nhận ra, có lẽ cả đời này bà cũng không thể ngăn cản Khương Vũ theo đuổi ước mơ.
Bởi đó là món quà mẹ ruột cô để lại.
Vì vậy, Khương Vũ đã về nhà lấy đôi giày Elita cô giấu hơn mười năm trước, vượt qua giá rét tới đây, ngồi hàng ghế cuối xem con gái trình diễn.
Đây là lần đầu bà xem con bé múa, trong phút giây trầm ngâm bà nhớ lại cô gái xởi lởi thuở xưa từng dắt tay bà nhảy múa trong sân trường vào đêm khuya nhiều năm trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-64-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Nếu không thể thay đổi tương lai con gái, bà sẽ dốc sức bảo vệ hiện tại.
Khương Mạn Y nhìn Bạch Thư Ý mấy giây rồi cất đôi giày lại, cười nói với Tiết Gia Di: “Xem ra cô giáo Bạch coi trọng ‘quy tắc’ của Esmela hơn cả danh dự cô giáo Tiết. Thế thì tôi không có gì để nói nữa. Tiểu Vũ, về nhà thôi.”
Khương Vũ vội đi xuống sân khấu, đến bên Khương Mạn Y.
Mẹ chưa bao giờ ngầu đến thế. Mâu thuẫn sáng nay trong lòng cô tan biến hết.
Cô nắm tay mẹ, cùng rời khỏi hội trường.
Trên thế giới này, ngoài Esmela vẫn còn nhiều sân khấu khác. Chỉ cần mẹ hiểu, ủng hộ ước mơ, cô chẳng còn gì phải sợ.
Thấy hai mẹ con rời đi, Tiết Gia Di hoảng loạn, túm tay Bạch Thư Ý, thầm thì van nài: “Không thể để bà ta đi, bà ta sẽ nói linh tinh ra ngoài!”
Bạch Thư Ý thong thả đẩy bà ra, nói: “Chuyện đó không liên quan đến tôi, cũng không phải tôi viết chữ xấu kia dưới đế giày Bộ Đàn Yên.”
“Nói nhiều thế không phải vì đố kỵ sao?” Tiết Gia Di nhìn chằm chằm, không giữ ý tứ: “Cô dám nói không đố kỵ với Bộ Đàn Yên à? Hay cũng nhận ra con bé còn có tài năng hơn cả cô ta?”
“Bộ Đàn Yên là bạn tốt nhất của tôi.” Bạch Thư Ý hất tay bà rồi ung dung nói: “Tôi chưa từng ghen ghét cô ta.”
Cả người Tiết Gia Di bủn rủn, chân run rẩy.
Bà biết mình coi như hết đường rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại Bạch Thư Ý đổ chuông, hiện lên hai chữ “Tạ Uyên” nhấp nháy...
Tạ Uyên rất ít khi gọi, bà ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng cầm điện thoại, giọng dịu dàng: “Alo, chủ tịch Tạ.”
...
Nghe chỉ thị của Tạ Uyên, Bạch Thư Ý bất ngờ nhìn Khương Vũ đang tiến về cửa hội trường.
Ngay khi Khương Vũ sắp bước qua ngưỡng cửa, bà ta đặt điện thoại xuống, cất lời:
“Bạn Khương Vũ, chúc mừng em vượt qua vòng tuyển chọn và chính thức được nhận vào Trung tâm nghệ thuật Esmela.”
...
Khương Vũ tưởng nghe nhầm, quay đầu lại đầy sửng sốt.
Sao bỗng dưng lại thay đổi quyết định vậy?
“Thực ra lúc trước tôi nói suất cuối dành cho Hoàng Gia Lệ, nhưng với tư cách giáo viên hàng đầu, tôi có quyền đặc cách tuyển chọn.”