"Anh đừng ngủ, anh nói rõ cho em." Khương Vũ véo má anh: "Hôm kết hôn là anh gửi tin nhắn cho em phải không, nói gì mà 'đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ rất hạnh phúc' này nọ?"
Cơn buồn ngủ của Cừu Lệ tan đi phân nửa, anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt gần ngay trước mắt của người phụ nữ lên: "Anh đã giải thích rất nhiều lần rồi, anh không có gửi tin nhắn cho em, điện thoại chỉ là trùng hợp cầm trong tay thôi."
"Nhưng… nhưng mà…"
"Em lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ nữa rồi hả?"
"Không phải giấc mơ kỳ lạ mà là chuyện xảy ra trong hiện thực, em kể chuyện kiếp trước của em cho anh nghe rồi nhưng anh cứ không tin."
"Vậy nên em đang sợ viễn cảnh hiện tại cũng là do anh thôi miên?"
"Ừm."
Khương Vũ nâng cằm anh vuốt ve: "Em không còn phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mơ nữa rồi."
Cơn buồn ngủ của Cừu Lệ bay sạch, anh dứt khoát ngồi dậy và nghiêm túc nói chuyện với Khương Vũ: "Trong thôi miên có một công tắc thức tỉnh, chỉ cần khởi động công tắc thức tỉnh này thì nhất định sẽ tỉnh khỏi giấc mơ đó."
"Nghĩa là sao?"
"Ví dụ như lần đầu tiên anh thôi miên em để em quên anh đi, khi đó anh sử dụng hộp nhạc thủy tinh. Hoặc như lúc em dùng máy phát hiện nói dối để xem anh có nói dối hay không, anh dùng tần suất tim đập để thôi miên em. Chỉ cần em tìm được công tắc thức tỉnh này, em có thể tỉnh lại……"
Khương Vũ cái hiểu cái không gật đầu: "Vậy nếu sự trọng sinh của em là do anh thôi miên em thật, thì công tắc này sẽ là gì?"
"Anh không biết. Nếu là bị thôi miên thật thì anh của hiện tại chỉ là sóng điện não của em thôi. Công tắc thức tỉnh có thể là một món đồ, hoặc cũng có thể là một câu anh từng nói với em." Cừu Lệ nghiêm túc giải thích với cô: "Đáp án chân chính chỉ có bản thân em mới biết."
Khương Vũ gật gù như đang suy nghĩ, cô xoay lưng lại với anh: "Vậy thì em phải… nghĩ cho kỹ đã, ngủ đi."
Cừu Lệ hơi oán trách nhìn cô: “Em làm anh tỉnh giấc rồi lại muốn ngủ à?”
“Hửm?”
“Anh không ngủ lại được.”
“Vậy nên?”
Khóe môi anh cong lên, kéo cô lại: “Muốn chị gái chơi cùng anh.”
“Anh…”
……
Khương Vũ thật khó lòng thuyết phục bản thân rằng mọi thứ chỉ là thôi miên.
Có những lúc, cảm giác ấy mãnh liệt đến tột cùng, khiến cô không thể tin rằng thôi miên lại có thể mang đến những đêm bị dày vò đến sống dở c.h.ế.t dở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-331-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Cừu Lệ dùng cách này để nói với cô rằng, mọi thứ đều là thật, anh cũng là một sự tồn tại chân thật nhất.
Bọn họ đã kề vai sát cánh sống bên nhau nhiều năm và có được hai đứa con vô cùng đáng yêu, một cặp song sinh, niềm vui nhân đôi.
Con gái tên Cừu Thù, với mong ước “tĩnh nữ kỳ thù”, mong con sẽ thùy mị nết na.
Nhưng thực tế, con bé lại nghịch ngợm, chẳng có chút thục nữ nào, ngược lại có vài phần giống Bộ Đàn Yên.
Con trai tên Tạ Trừng, tính cách ôn hòa, trầm tĩnh và hay cười, càng lớn càng giống Cừu Lệ như đúc.
Nếu không phải trải qua những chuyện không vui thời thơ ấu, Cừu Lệ hẳn cũng đã trở thành một cậu bé ôn hòa, lương thiện như vậy.
Về việc con theo họ nào, ngay từ khi Khương Vũ bắt đầu mang thai, Trình Dã và Tạ Uyên đã bắt đầu một cuộc chiến dai dẳng không hồi kết.
Hai vị ba vợ đều chẳng phải dạng vừa, Cừu Lệ chẳng có quyền lên tiếng.
Về mặt này, phận làm rể… đúng là có chút tủi thân.
Mặc kệ họ Tạ hay họ Trình, tóm lại hai vị ba vợ đại nhân trực tiếp bỏ qua cảm xúc của người ba chân chính là Cừu Lệ.
May mắn thay, Khương Vũ sinh được một cặp song sinh đáng yêu, lần này thì hai vị ba vợ đại nhân mới tạm yên lòng.
Ban đầu, Trình Dã chọn bé trai, muốn để bé gái lại cho Tạ Uyên.
Nhưng Cừu Lệ thiên vị con gái hơn một chút, sau khi anh buồn rầu kể với Khương Vũ rằng hồi nhỏ anh bị ba bắt nạt, lớn lên lại bị tới hai người ba bắt nạt, đúng là số khổ…
Khương Vũ lập tức kiên quyết giữ con gái lại, cho con bé theo họ Cừu Lệ.
Thế là Cừu Lệ đặt cho con gái bảo bối một cái tên rất hay, Cừu Thù.
Còn về con trai, sau khi Tạ Uyên tung tin muốn phong sát Trình Dã một trăm năm, Trình Dã vội vàng từ bỏ ngay.
Đúng là lũ tư bản chó má.
Mấy năm sau, Khương Vũ vẫn tự hỏi rốt cuộc công tắc thức tỉnh thôi miên là gì, một bài hát? Một câu nói? Hay một món đồ vật?
Nghĩ mãi không ra, mấy năm sau cô đành bỏ cuộc.
Hôm sinh nhật Cừu Lệ, Khương Vũ đến tiệm bánh kem đặt một chiếc bánh.
Bánh kem được giao đến từ sớm, Khương Vũ dặn đi dặn lại hai nhóc tì tham ăn trong nhà rằng không được ăn vụng.
“Đây là bánh kem sinh nhật của ba.”
“Ba bình thường có gì ngon cũng nhường cho các con, vào thời khắc quan trọng các con cũng nên thể hiện chút chứ, phải không?”