Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 329: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:54:41
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng sau đó anh nghe người ta giới thiệu rằng Hoắc Thành tuy gặp dịp thì chơi bời bên ngoài, nhưng đối xử với phu nhân trong nhà thì một mực si mê, khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng.

Nghe nói phu nhân múa ba lê rất đẹp, Hoắc tổng quả là kim ốc tàng kiều, vận may không cạn…

Bọn đàn ông xì xào bàn tán, Cừu Lệ không còn nghe thấy gì nữa.

Anh lạnh lùng nhìn gã đàn ông say bí tỉ kia, nhìn hắn tát vào mặt người phụ nữ bên cạnh rồi đá cô ta liên tiếp mấy cái.

Người ta nói Hoắc tổng hễ say rượu là nổi nóng, lúc tỉnh táo vẫn là một người rất dịu dàng.

Tim Cừu Lệ dần dần chìm xuống.

Anh biết gã đàn ông này có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.

Có một số việc anh không dám nghĩ chi tiết.

Sau này, Cừu Lệ được giới thiệu đến làm việc cho Hoắc Thành.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã ra tay ngay lập tức, để Hoắc Thành "trải nghiệm" cảm giác kích thích trong mơ một lần cho đã.

Loại thôi miên tinh thần này đôi khi còn dễ gây nghiện hơn cả ma túy, chỉ vài lần, Hoắc Thành phát hiện mình không thể rời xa người đàn ông này.

Hắn đưa người đàn ông này về nhà, trả giá cao để thuê anh làm bác sĩ tâm lý riêng.

Đồng thời, Cừu Lệ cuối cùng cũng gặp lại cô gái mình tương tư nhiều năm.

Sáng hôm đó, ánh mặt trời chói chang, anh đi vào vườn hoa của nhà họ Hoắc, ngước mắt lên và nhìn thấy cô gái bên cửa sổ.

Thật kỳ lạ, xa cách nhiều năm như vậy mà cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ thiếu nữ, chưa từng đánh mất nét thanh thuần, mang theo chút tò mò và mới lạ đứng sau rèm voan màu trắng lén đánh giá anh.

Ánh mắt họ chạm nhau, cô như chú mèo nhỏ nhạy cảm vội vàng trốn sau bức tường.

Cô vẫn mang dáng vẻ như trong ký ức của anh, có điều trong mắt chứa đựng sự cô độc do những biến cố cuộc đời.

Sau này, Cừu Lệ dần dần biết được tình cảnh của cô.

Cô không thể rời khỏi căn nhà này, thậm chí không được bước ra khỏi lầu hai. Người làm trong nhà nói rằng phu nhân thường xuyên bị đánh đập.

"Tại sao không rời khỏi? Đương nhiên phu nhân không thể rời khỏi rồi." Người làm nói bằng giọng bất lực: "Mẹ cô ấy mắc bệnh đang nằm viện, tiền thuốc mỗi ngày cao ngất ngưởng, căn bản không phải vấn đề cô ấy muốn hay không, cả đời này của cô ấy…… không rời được Hoắc tiên sinh đâu."

Cừu Lệ không thể nghe lọt tai những lời này, anh đau lòng đến nghẹt thở.

Vốn chỉ ôm một chút chấp niệm muốn nhìn xem cô sống có tốt không, nếu cô hạnh phúc thì anh sẽ rời xa cô, tuyệt đối không làm phiền cuộc sống của cô.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy cuộc sống của cô ở cự ly gần, anh bỗng hối hận.

Hối hận vì ban đầu không đích thân tặng chiếc bánh kem rừng đen đó cho cô, hối hận vì không cướp lấy cô, giành lấy cô, để cô rơi vào cảnh bất hạnh này.

Anh không có can đảm, anh là kẻ nhát gan.

Cơ hội duy nhất để nói chuyện là sau khi anh thôi miên Hoắc Thành và quản gia.

Khương Vũ thấy trong nhà không có ai nên lén xuống vườn hoa, ngồi trên bãi cỏ phơi nắng.

Làn da trắng nõn của cô dưới ánh mặt trời như phát sáng.

Cừu Lệ đứng sau lưng cô, dùng ánh mắt vuốt ve từng tấc da thịt của cô, nhìn những vết bầm tím trên da cô mà cảm thấy đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-329-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Đúng lúc này, Khương Vũ quay đầu lại nhìn anh: "Bác sĩ thôi miên, anh đúng là giỏi thật, lần nào cũng khiến hắn gục ngã được."

Khi cô nói chuyện, khóe môi nở nụ cười khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

"Anh thôi miên hắn nhiều lần một chút, được không?" Cô dùng giọng thương lượng cầu xin anh: "Để hắn về nhà rồi ngủ lâu một chút."

Chỉ khi ác quỷ ngủ rồi, cô mới được yên tĩnh chốc lát.

Cừu Lệ gật đầu: "Sẽ làm theo ý cô."

"Tại sao anh không gọi tôi là phu nhân?"

"Cô muốn tôi gọi như vậy à?"

"Bọn họ đều gọi thế."

"Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi."

Khương Vũ lại cười, cô đúng là rất thích cười.

"Tôi tên Khương Vũ, anh có thể gọi tôi là Tiểu Vũ, mẹ tôi cũng gọi tôi như vậy."

"Tiểu Vũ…" Anh đọc hai chữ này như đang nhấm nháp viên kẹo trái cây ngọt ngào.

Cô lại hỏi: "Đúng rồi, anh tên gì?"

"Cừu Lệ."

"Viết thế nào?"

Cừu Lệ lấy giấy bút mang theo bên người ra viết tên mình, nghiêm túc viết từng nét một.

Dưới ánh mặt trời, trên nền giấy trắng tinh, hai chữ "Cừu Lệ" được viết với nét bút mạnh mẽ dứt khoát.

Khi nhìn thấy hai chữ này, trong mắt Khương Vũ lóe lên tia kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn anh một cách khó tin.

"Cừu Lệ?"

"Ừ."

"Người đứng nhất khối toàn trường thời cao trung của chúng ta à!"

Cừu Lệ mỉm cười: "Phải."

"Đúng là có duyên thật, không ngờ lại có thể gặp được nhau."

"Không phải duyên phận."

Là anh muốn gặp em, muốn gặp em đến phát điên…

Cừu Lệ dời tầm mắt, chậm rãi nói: "Có lẽ là số trời đã định."

"Các anh học tâm lý mà cũng tin vào số trời đã định à?"

"Tôi không tin số trời, tôi chỉ tin bản thân tôi."

Loading...