Cừu Lệ vô thức gọi: "Ba, ăn cơm thôi."
Tạ Uyên tiện tay ném chiếc tách trà sứ đang cầm, nó đập vào cửa vỡ tan: "Còn dám gọi tiếng nữa, tôi cắt lưỡi cậu."
Bộ Đàn Yên đi ngang qua vừa lúc chứng kiến cảnh này. Bà kéo Cừu Lệ ra sau lưng, giận dữ nói: "Anh định cắt lưỡi ai?"
Tạ Uyên không dám nổi nóng với Bộ Đàn Yên, bởi vì khi bà "lên cơn", người bình thường vui vẻ bao nhiêu thì khi giận dữ lại đáng sợ bấy nhiêu.
Ông nhìn Cừu Lệ đang núp sau lưng bà, vừa thấy tủi thân, vừa giận: "Cắt của tôi, được chưa?"
Bộ Đàn Yên chống nạnh, bất mãn nói: "Anh xem, tại anh suốt ngày cau có từ sáng đến tối nên dọa bọn trẻ sợ hết cả hồn... nói chuyện cũng không dám nói to. Cứ thế này, em sẽ đuổi anh ra khỏi nhà đấy!"
"Tại tôi à?"
"Không tại anh thì tại ai?" Bộ Đàn Yên nói: "Anh lớn tuổi rồi còn đi gây khó dễ cho một đứa trẻ, nó làm gì sai?"
"Giờ em cứ bênh nó đi." Tạ Uyên bất mãn: "Đợi em hồi phục trí nhớ rồi xem em còn bênh nó nữa không."
"Dù em có nhớ lại hay không, em vẫn là mẹ của Tiểu Lệ. Thằng bé gọi anh là ba, anh cũng phải nhận thôi. Dù sao sớm muộn gì nó cũng phải gọi mà, đúng không Tiểu Lệ?"
Cừu Lệ ngoan ngoãn gật đầu.
"Tiểu Lệ, gọi ba đi con."
"Ba."
Tạ Uyên tức đến phát ngất.
...
Tuy trong lòng vẫn còn khúc mắc, nhưng Tạ Uyên không thể chống lại cuộc "tấn công" hằng ngày của hai mẹ con Khương Vũ và Bộ Đàn Yên, cộng thêm "tài giả nai" của Cừu Lệ.
Giờ đây, hễ có thời gian rảnh, Bộ Đàn Yên lại nổi hứng làm bánh, làm xong lại bảo Cừu Lệ mang đến công ty cho Tạ Uyên, tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc.
Tạ Uyên ăn mấy món bánh "hắc ám" của Bộ Đàn Yên mà cứ như nhai sáp, nhìn Cừu Lệ đối diện đang ngoan ngoãn bày từng món điểm tâm ra trước mặt.
Anh bình tĩnh nói: "Mẹ bảo con phải nhìn chú ăn hết từng cái, không được để sót một mẩu vụn bánh nào."
Tạ Uyên sắp nôn đến nơi, trong cơn hoảng hốt còn có ảo giác Cừu Lệ đang cười khẩy.
Báo thù, chắc chắn là báo thù!
"Để đấy đi, tôi ăn sau."
Cừu Lệ điềm tĩnh nói: "Con phải mang hộp về, mẹ còn kiểm tra."
"..."
Tạ Uyên cầm thêm một miếng bánh hoa quế vị đậu phụ thối lên, tay run run.
Cừu Lệ nhìn ông chằm chằm rồi nói: "Con có thể chia sẻ với chú."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-321-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Tạ Uyên vừa nghe đã vội buông miếng bánh xuống: "Cậu tốt bụng thế à?"
Cừu Lệ nói thẳng: "Con có chuyện muốn nhờ chú, đương nhiên phải lấy lòng chú rồi."
Tạ Uyên biết anh muốn nhờ gì, chẳng qua là chờ ông đồng ý gả Tiểu Vũ cho anh thôi.
"Cậu thẳng thắn thật đấy."
"Chú Tạ là người thông minh, con không cần phải vòng vo tam quốc."
"Giờ lại gọi tôi là chú Tạ à?"
"Con cũng muốn gọi ba, nhưng sợ chú lại đuổi con ra ngoài."
Tạ Uyên đẩy một miếng bánh hoa quế đến trước mặt anh: "Thể hiện thành ý trước đi đã."
Cừu Lệ ăn miếng bánh hoa quế đó. Tạ Uyên thấy anh nhăn nhó, trong lòng bỗng thoải mái hơn hẳn.
Ông chỉ muốn thằng nhóc này nếm chút khổ sở thôi.
Cừu Lệ nói được làm được, mấy miếng bánh hoa quế còn lại đều bị anh "xử lý" hết.
Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, khoanh tay ngồi dựa vào sofa, ung dung đánh giá chàng trai trước mặt.
Ông vẫn còn nhớ lần đầu gặp Cừu Lệ, chàng trai mang vẻ u ám, đôi mắt đầy sự c.h.ế.t chóc.
Cậu của bây giờ, tuy gương mặt sáng sủa, đẹp trai hơn, nhưng vẻ thông minh lanh lợi đã thay thế cho vẻ lạnh lùng, u ám thuở niên thiếu.
Nếu không có mấy cuốn nhật ký đó, có lẽ Tạ Uyên đã rất tán thưởng chàng trai này, nhưng hiện tại, nhìn thấy anh là ông thấy ghét.
Nhưng bảo là hận thì cũng chưa đến mức đó. Bình tĩnh nghĩ đến những đau khổ mà đứa trẻ này đã phải chịu, Tạ Uyên lại thấy cậu hơi đáng thương.
Ông nhìn Cừu Lệ im lặng ăn hết bánh hoa quế, rồi nói: "Thật ra không cần phải tốn công lấy lòng tôi như vậy. Chẳng phải cậu rất giỏi thôi miên sao? Vụ án ở Hải Thành đấy, cậu còn có thể khiến người bị thôi miên sinh ra ảo giác nữa mà. Cậu hoàn toàn có thể thôi miên tôi để tôi chấp nhận cậu."
Cừu Lệ lau vụn bánh trên khóe miệng, nghiêm túc nói: "Con đã hứa với Tiểu Vũ, không thôi miên người nhà."
"Tôi không phải người nhà của cậu."
"Chú là... ba mà."
Khi nói ra chữ đó, Cừu Lệ khựng lại một chút.
Ba anh đã để lại ám ảnh tâm lý quá lớn, khiến anh khó mở lời.
Tạ Uyên nhận ra sự ngập ngừng của anh, nhưng anh vẫn gọi ông là "ba".
Tạ Uyên cũng là một người cha. Sau khi bình tĩnh lại, ông thấy thương đứa trẻ trước mặt.
"Kể cho tôi nghe vài chuyện hồi nhỏ của cậu xem."
Cừu Lệ uống một ngụm nước lớn để làm dịu cảm giác buồn nôn, rồi chậm rãi nói: "Từ khi có ý thức, con đã biết mình khác với những đứa trẻ khác. Các bạn trong khu thường được gọi về ăn cơm, đi chơi có người lớn trông chừng, còn con thì không."