Khương Vũ nhìn Tạ Uyên với vẻ không dám tin, khóe mắt ứa lệ, đau lòng nói: "Chuyện này có liên quan gì đến anh ấy chứ! Anh ấy cũng là người bị hại mà."
Tạ Uyên đã bị cơn giận chiếm hết lý trí, nên không nghe bất cứ lời nào nữa.
Ông nhìn gương mặt của Cừu Lệ, trong đầu lại hiện ra những hành vi Cừu Thiệu đã làm với Bộ Đàn Yên trong ngần ấy năm...
"Cậu cút ra khỏi nhà tôi, tránh xa người nhà tôi." Ông trầm giọng nói: "Bằng không tôi cho cậu biết tay."
Cừu Lệ gian nan đứng dậy, cố gắng khom người với ông: "Con xin lỗi."
Nói xong, anh lê chân khập khiễng bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Tạ.
Khương Vũ lập tức đuổi theo. Tạ Uyên nghiêm giọng gọi: "Khương Vũ, con quay lại cho ba!"
Khương Vũ chẳng buồn ngoảnh đầu lại. Tạ Uyên tức giận định đuổi theo thì bị Bộ Đàn Yên kéo lại: "Anh bình tĩnh một chút đi, sao có thể trút giận lên người con em chứ!"
"Nó không phải con em!" Tạ Uyên giận dữ gào lên: "Nó là con trai của hung thủ!"
"Anh không được nói thằng bé như vậy."
Tuy Bộ Đàn Yên rất yêu Tạ Uyên, mặc kệ là ký ức còn sót lại của Liễu Diệp hay là tiềm thức của bản thân bà, bà đều rất yêu ông...
Nhưng giờ, trong lòng bà, Cừu Lệ cũng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Bà có thể từ bỏ đa số phần ký ức của Liễu Diệp, nhưng Cừu Lệ... bà không nỡ bỏ.
"Tạ Uyên, anh không được bắt nạt con trai em."
"Nó không phải con trai em!"
Tạ Uyên kìm nén hơn nửa đời người, chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng giờ phút này, ông không kiểm soát được bản thân nữa. Ông rất giận dữ, sự giận dữ này bắt nguồn từ sự đau lòng.
Nhìn quyển nhật ký đó, tim ông như muốn nát ra.
"A Đàn." Ông bưng mặt bà, thở hổn hển hôn trán, hôn mũi bà: "Em là A Đàn của anh, là A Đàn của anh và Tiểu Vũ, chúng ta là một gia đình mà."
Bộ Đàn Yên hôn đáp lại ông, dịu giọng an ủi: "Anh bình tĩnh lại đã, được không?"
Trong giọng nói dịu dàng của người phụ nữ, Tạ Uyên bình tĩnh lại được chút ít. Ông không muốn vì bất cứ ai, bất cứ việc gì mà hao tổn tinh thần nữa. Ông chỉ muốn bảo vệ hai người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh ông.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-319-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Chân Cừu Lệ bị thương nên đi rất chậm. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng hình khập khiễng của anh trông rất cô độc.
Khương Vũ đuổi kịp anh, đỡ lấy anh: "A Lệ, ba em không cố ý đâu, ông ấy chỉ là……"
"Hung thủ c.h.ế.t rồi, cơn giận của Tạ Uyên không có chỗ để phát tiết, anh trở thành nơi phát tiết tốt nhất của ông ấy."
Cừu Lệ nhìn nhận sự việc rất rõ ràng: "Ông giận là điều dĩ nhiên, anh không trách ông."
Khương Vũ cứ sợ Cừu Lệ đau lòng, dẫu sao tình cảm của Cừu Lệ đối với Tạ Uyên không phải là giả, anh thật lòng muốn xem Tạ Uyên như ba mình. Giờ thấy anh khá bình tĩnh, cô cũng nhẹ nhõm hơn: "Chỉ cần anh không sao thì em yên tâm rồi."
Cừu Lệ dừng bước, vén sợi tóc mai của cô, dịu giọng nói: "Từng trải qua sống chết, từng bước qua địa ngục, với anh chẳng có gì… quan trọng bằng chị gái của anh cả."
Sau khi trải qua cơn khủng hoảng của ngày hôm nay, khi suýt chút nữa cho rằng Khương Vũ là "chị" của anh thật, thì chẳng còn bất cứ chuyện gì có thể khiến Cừu Lệ cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng nữa.
Ánh mắt anh cực kỳ kiên định, và sức mạnh kiên định này cũng lây nhiễm cho Khương Vũ.
Phút chốc, cô cảm thấy yên tâm khi ở bên cạnh người đàn ông này.
"Giờ em nên về nhà mới phải, khó khăn lắm mới tìm lại mẹ, em nên ở bên cạnh họ nhiều vào." Cừu Lệ nói với Khương Vũ: "Đợi một thời gian nữa, khi tình hình của dì Bộ tốt hơn một chút, anh sẽ thôi miên cho bà thử tìm lại phần ký ức đã mất."
Khương Vũ cúi đầu nhìn đường nét mờ nhạt của bóng trăng dưới đất, im lặng giây lát rồi đưa tay nắm lấy ngón tay anh, nói bằng giọng chân thành: "A Lệ giờ cũng có mẹ rồi."
"Bà ấy… là mẹ của em."
Cô nhìn anh, đáy mắt lan tỏa ý cười: "Của em cũng là của anh mà."
Sau khi Khương Mạn Y biết "Liễu Diệp" chính là Bộ Đàn Yên thật thì mừng rỡ không thôi, thậm chí không đợi đến hôm sau, lập tức đến nhà họ Tạ ngay trong đêm để gặp Bộ Đàn Yên.
Bà ôm Bộ Đàn Yên, nước mắt doanh tròng.
Nhưng giờ, Bộ Đàn Yên chưa hồi phục trí nhớ. Tuy bà cũng rất vui, nhưng không có những xúc động như Khương Mạn Y, rất khó đáp lại tình cảm tương tự.
Khương Mạn Y không để ý, chỉ cần biết bà vẫn còn sống thì đó chính là món quà quý giá nhất trong cuộc đời rồi.
Lúc ra về, Khương Mạn Y nhìn thấy Cừu Lệ bị đuổi ra ngoài, đang ngồi trên bậc thềm ngoài cổng tiểu khu, bên cạnh còn có Khương Vũ đang bóp chân cho cậu.
Khương Mạn Y biết được ngọn nguồn câu chuyện. Tuy có thể lý giải được cơn nóng giận của Tạ Uyên, nhưng bà càng đau lòng cho Cừu Lệ hơn.
Bà dứt khoát đưa Cừu Lệ về nhà mình. Khương Vũ định đi theo, nhưng Cừu Lệ bảo cô ở lại, hôm nay là ngày gia đình đoàn tụ, cô nên ở cùng ba mẹ.