Cừu Lệ ngồi trên sàn nhà, tay dính đầy máu, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
Cô nhìn nụ cười quỷ dị của anh, cơ thể run lên.
Là Cừu Lệ làm!
Sau đó, tay anh bị còng, áp giải lên xe cảnh sát. Lúc đi, anh quay lại nhìn cô.
Mặt anh không biểu cảm, nhưng bàn tay bị còng vẫn lén b.ắ.n tim với cô.
...
Đêm khuya, Khương Vũ giật mình tỉnh giấc. Cừu Lệ đang đọc sách, nghe thấy tiếng động vội chạy từ phòng bên cạnh qua.
"Sao thế, mơ thấy ác mộng à?"
Tay Khương Vũ run rẩy túm lấy cổ áo Cừu Lệ, nhìn vào đôi mắt sáng của anh trong bóng đêm.
Cô lắp bắp, muốn bảo anh đừng g.i.ế.c người, nhưng chỉ run rẩy gọi được một tiếng: "A Lệ."
Cừu Lệ nhíu mày, nâng vai cô lên thì thấy lưng cô ướt đẫm.
"Em mơ thấy gì vậy?"
"Rất đáng sợ." Khương Vũ ôm chặt anh: "Mơ thấy anh ngồi tù rồi."
Cừu Lệ: "..."
"Em không muốn anh c.h.ế.t nhưng lại muốn anh ngồi tù à?"
Khương Vũ ôm eo anh, nức nở: "Tại anh không... không ngoan."
Cừu Lệ bất lực cười: "Em bảo anh làm gì, anh làm hết rồi, còn không ngoan sao?"
"Tối nay anh đừng đi, ở lại với em." Chỉ ôm anh, cô mới cảm thấy yên lòng.
Tối đó, Cừu Lệ dịu dàng chưa từng thấy, ôm chặt cô không rời.
Anh không nghĩ gì cho bản thân, chỉ dùng cách này để an ủi cô.
Khương Vũ chìm vào giấc mơ đẹp trong giọng nói nhẹ nhàng của anh.
Đêm đó là trải nghiệm tuyệt vời, khiến cô khó quên.
Sáng hôm sau, khi đánh răng rửa mặt, nhìn thấy gương mặt hồng hào của mình, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Sớm muộn gì tôi cũng c.h.ế.t chìm trong trái tim người đàn ông này.
...
Từ sau hôm đó, Khương Vũ không còn gặp lại Hoắc Thành. Dần dà, cô tự nhủ xem lần gặp gỡ ấy chỉ là một sự trùng hợp.
Có lẽ Hoắc Thành vốn dĩ không hề để cô trong lòng. Dẫu sao, bao nhiêu năm trôi qua, mối bất hòa trẻ con thời học sinh, trải qua cuộc đời dài dằng dặc, chẳng đáng để bận tâm.
Chiều hôm ấy, Khương Mạn Y đến quán bar "Mạn Bộ" phát lương cho nhân viên. Khương Vũ hớt hải chạy đến báo bà Trình Dã bị thương khi đang quay phim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-311-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Khương Mạn Y lập tức bỏ dở công việc, cùng Khương Vũ lái xe đến bệnh viện tư nhân Đức Huy.
Bệnh viện này thường tiếp nhận điều trị cho những bệnh nhân quyền cao chức trọng hoặc nghệ sĩ nổi tiếng, người thường khó mà đặt chân đến.
Lúc này, bệnh viện khá vắng vẻ.
Hành lang trắng toát, sạch bóng, gần như không một hạt bụi.
Trên suốt quãng đường, Khương Mạn Y lo lắng không yên, không biết ông bị thương nặng đến mức nào.
Nghe Khương Vũ kể, khi quay cảnh đánh võ, dây cáp treo gặp sự cố khiến Trình Dã rơi xuống, hình như bị đập đầu. Con bé cũng vừa nhận được điện thoại, chưa rõ thực hư ra sao.
Phòng bệnh trang trí đẹp đẽ, màu sắc hài hòa, không tạo cảm giác ngột ngạt như phòng bệnh trắng toát thường thấy, mà giống như một phòng khách sạn cao cấp.
Trình Dã đã tỉnh, trên đầu quấn băng trắng, ngồi trên giường bệnh ngơ ngác.
Khương Mạn Y thấy ông không sao thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường vuốt ve gương mặt tuấn tú, nhưng có phần nhợt nhạt của ông: "Dã Ca, anh thấy thế nào rồi?"
Trình Dã ngơ ngác nhìn bà: "Cô... là ai?"
Khương Mạn Y: ?
"Em là Mạn Mạn đây mà."
"Mạn Mạn?" Trình Dã nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ: "Mạn Mạn là ai?"
"Dã Ca? Anh đùa em đấy à!"
Lúc này, bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo kính bước vào, nói với Khương Mạn Y: "Do phần đầu bị tổn thương, bệnh nhân có thể bị mất trí nhớ tạm thời, hoặc quên đi những người xung quanh."
Khương Mạn Y ngây người: "Mất trí nhớ? Ý bác sĩ là anh ấy không nhớ ra tôi?"
"Chị đừng lo lắng quá, chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức điều trị."
"Còn vấn đề nào khác không?"
"Tạm thời chưa có."
Khương Mạn Y nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng cảm thấy hoang mang. Bà không biết nên vui vì ông bình an vô sự, hay buồn vì ông mất trí nhớ nữa.
Ông là người bà yêu từ thời thanh xuân đến tận bây giờ. Một người bình thường như bà lại nhận được sự đáp lại từ ông.
Trong một thời gian dài, Khương Mạn Y cảm thấy mình thật may mắn.
Nhưng khi niềm may mắn này đột ngột kết thúc, lòng Khương Mạn Y chỉ thấy trống rỗng, như thể cả thế giới chìm vào bóng tối, cuộc đời bà bỗng chốc trở nên xám xịt.
Hai ngày đó, Khương Mạn Y túc trực bên cạnh Trình Dã gần như hai mươi bốn tiếng mỗi ngày, mong ông nhớ lại được chút gì đó.
Sau khi mất trí nhớ, Trình Dã trở nên hướng nội hơn. Mỗi ngày ông chẳng có việc gì làm, cứ cầm chiếc nhẫn kim cương hai carat được chế tác hoàn mỹ, đeo lên tay các cô y tá.
Khương Mạn Y nghe quản lý kể, hôm đó Trình Dã định cầu hôn bà, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Trình Dã lúc này một lòng muốn tìm chủ nhân của chiếc nhẫn, giống như hoàng tử cầm hài thủy tinh đi tìm nàng Lọ Lem.
Ông thử tay Khương Vũ trước, nhưng ngón tay cô quá nhỏ. Sau đó, ông tiếp tục kéo tay các cô y tá xinh đẹp, trẻ tuổi trong bệnh viện thử hết một lượt.