Cừu Lệ nhìn chiếc xe kem màu hồng, mỉm cười: "Đợi đó."
Nói xong, anh chạy chậm qua đó, quẹt thẻ mua một cây kem ốc quế vị hương thảo.
Các cô gái xếp hàng xung quanh nhìn thấy dáng người cao ráo, mảnh khảnh và gương mặt đẹp trai của anh, người thì khe khẽ xuýt xoa, người thì lấy điện thoại ra chụp trộm bóng lưng.
Lúc Cừu Lệ xếp hàng còn vẫy tay với Khương Vũ, bảo cô trốn dưới gốc cây cho đỡ nắng.
Khương Vũ mỉm cười, lòng vui sướng.
Chẳng bao lâu sau, Cừu Lệ cầm kem ốc quế hương thảo trở lại. Khương Vũ vừa định đưa tay đón lấy thì bị Cừu Lệ làm lơ, cắn một hơi hết nửa cây: "Để anh ăn miếng kem cho bình tĩnh đầu óc lại, rồi nghĩ xem nên dỗ bạn gái thế nào."
"..."
Khương Vũ cầm ba lô giận dỗi đánh anh. Cừu Lệ cười tránh đi rồi đưa phần ốc quế còn lại cho cô: "Đùa thôi, của em hết nè."
"Anh ăn gần hết rồi! Có chút xíu, còn không đủ nhét kẽ răng!"
"Ba dặn phải quản em, không cho ăn mấy thứ đồ ăn vặt này."
"Chỉ biết nghe ba, anh đi làm con trai của Tạ Uyên luôn đi!"
Cừu Lệ bật cười: "Làm con trai có gì hay, anh muốn làm con rể hơn."
Khương Vũ dựa vào gốc cây hoa quế, quay lưng đi, giọng cộc lốc: "Làm con trai có gì không tốt, anh thông minh như vậy, biết đâu ba em còn để lại cả đống gia tài cho anh đấy."
Cừu Lệ chống tay lên ba lô, cúi người ghé sát mặt cô.
Làn da cô trắng nõn dưới ánh mặt trời, đôi mắt trong veo, không vướng chút bụi trần.
Anh ghé môi sát tai cô, nhỏ giọng nói: "Gia tài bạc tỷ chỉ là phù du, trong lòng anh chỉ có chị gái thôi."
Giọng người đàn ông vừa trầm thấp vừa quyến rũ.
Khương Vũ ngượng ngùng dời mắt đi, má ửng hồng: "Ừ, biết rồi."
Cừu Lệ dịu dàng hôn cô.
Khương Vũ nếm được vị ngọt của kem trên bờ môi mềm mại của anh, dường như còn thích hơn cả ăn kem.
"A Lệ, giờ không cần em anh cũng nếm được vị ngọt rồi, phải không?"
"Mấy thứ đó sao sánh được với em." Cừu Lệ như còn muốn thưởng thức thêm: "Mùi vị của chị gái, dù ở trên hay ở dưới, chỗ nào anh cũng thấy ngọt."
Khương Vũ: ...
Như nghĩ đến hình ảnh kỳ lạ nào đó, mặt cô càng đỏ hơn, đẩy Cừu Lệ ra: "Anh nói gì đấy!"
"Muốn cười thì cứ cười đi."
Khương Vũ nghĩ đến những hình ảnh đó... đúng là buồn cười thật, vừa xấu hổ vừa buồn cười. Cô hờn dỗi: "Anh đừng nói nữa! Đồ đáng ghét!"
"Chị gái lúc đó không bao giờ gọi anh là đồ đáng ghét."
"Anh đừng nói nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-308-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Cừu Lệ đưa miếng bánh cuốn trứng đến bên miệng Khương Vũ: "Ăn đi."
Trong bánh cuốn trứng hình như có giấu sô cô la. Khương Vũ ăn thử lại thấy không ngon bằng môi Cừu Lệ.
Cô để anh nếm trải hết các mùi vị trên đời, còn đối với Khương Vũ, Cừu Lệ dần dần trở thành hương vị tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Khương Vũ nhón chân muốn hôn anh. Cừu Lệ ngả người ra sau, để cô hôn trúng cằm.
Anh cong môi cười: "Tiểu Vũ, anh phát hiện em nghiện anh rồi."
"Có không?"
"Nghiện nặng."
"Thì có, sao nào?" Khương Vũ nhún vai: "Anh cho em không?"
"Cho, muốn gì cũng cho."
"Thế em muốn mặt trăng trên trời thì sao?"
"Mặt trăng xa quá, bạn trai hái không được." Cừu Lệ ngẩng đầu nhìn cây nguyệt quế đang nở rộ trên đầu: "Bạn trai hái hoa cho em nhé."
Một cơn gió thổi qua, hoa quế bay phấp phới rơi xuống, đậu trên vai như hoa tuyết.
Ngay lúc anh nhón chân định ngắt cành thì Khương Vũ kéo tay áo anh, rồi chỉ về phía ông chú bảo vệ môi trường cách đó không xa.
Ông chú bảo vệ râu ria xồm xoàm, cầm chổi nhìn anh đầy cảnh giác như muốn nói: "Cậu dám hái thử xem!"
Bàn tay vừa giơ lên của Cừu Lệ vòng ra sau gáy, vờ gãi ngứa.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh gãi ngứa, ông chú bảo vệ môi trường nhìn tần suất gãi ngứa ngón tay của anh, hốt hoảng như sực nhớ ra điều gì.
Chẳng bao lâu sau, ông buông tha bọn họ, quay người bỏ đi.
Khương Vũ nhìn điệu bộ này của Cừu Lệ, hóa ra lại giở trò cũ.
Cô vỗ gáy anh, ngăn động tác thôi miên của anh lại: "Lại làm chuyện xấu rồi."
"Không tính là chuyện xấu, anh chỉ muốn hái hoa cho chị gái thôi mà."
"Không được."
Cừu Lệ nghe lời, không bẻ cành bừa bãi nữa. Anh cúi người nhặt những bông hoa quế rơi trên đất, chọn những bông sạch sẽ nhất rồi bỏ vào túi áo của Khương Vũ.
Hai túi áo đựng đầy hoa quế, trên người Khương Vũ cũng thoang thoảng hương thơm ngọt ngào của hoa quế.
Khương Vũ thấy anh ngoan ngoãn như vậy, dịu giọng trách: "Anh xem Người Nhện, Người Dơi, Người Sắt, trong cuộc sống bình thường họ đâu có dùng siêu năng lực để trục lợi cho bản thân, anh cũng không được lạm dụng thuật thôi miên, nếu không nhất định sẽ có chuyện chẳng lành."
"Em so anh với siêu anh hùng à?"
"Bởi vì em thấy anh và họ đều mạnh mẽ như nhau mà."
Không người đàn ông nào cưỡng lại được việc người mình yêu ca tụng mình như thế. Cừu Lệ cười: "Thế anh là chú hề vĩ đại nhất à?"