Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 307: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:53:47
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy lời này, bề ngoài Cừu Lệ không biểu lộ gì, nhưng tình cảm trong lòng đã cuộn trào.

Từ nhỏ đến lớn, anh gần như chưa từng cảm nhận được tình thương, sự quan tâm từ cha. Ba anh, ngoài việc nghiêm khắc, chỉ có điên cuồng.

Cừu Lệ quả quyết cầm một chiếc bánh nướng trứng muối lên, bỏ vào miệng nhai.

Giây tiếp theo, sắc mặt anh chợt biến đổi.

Tạ Uyên nhìn anh cười hề hề, cất cao giọng: "Ngon lắm phải không? Phải ăn cho hết đấy, đừng chừa cho Tiểu Vũ, con bé phải múa, không ăn được mấy món này đâu."

Cừu Lệ muốn nôn, nhưng Tạ Uyên không cho, ép anh nuốt xuống.

Chỉ với chuyện này, anh cũng đủ sâu sắc cảm thấy, Tạ Uyên không ghét anh, mà là muốn anh chết.

Tạ Uyên nhìn vẻ mặt tái mét của Cừu Lệ, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn, như đang nói: "Cậu cho rằng làm con rể nhà chúng tôi dễ lắm vậy?"

Tạ Uyên vừa nhìn anh ăn bánh trứng muối, vừa nói: "Cuối tuần khỏi cần tới nhà dì Liễu nữa."

Cừu Lệ ngẩng đầu nhìn ông, thì nghe ông nói: "Ba đã nói với dì Liễu rồi, nhớ được thì tốt, không nhớ được cũng chẳng sao, không cưỡng cầu."

Cừu Lệ trầm mặc gật đầu, gian nan ăn cho xong chiếc bánh trứng muối, rồi cầm hộp đứng dậy: "Tối nay con ăn nhiều, chướng bụng lắm rồi, để tủ lạnh mai làm bữa sáng."

"Không, phải ăn cho hết, bằng không tối nay Tiểu Vũ đói, nhất định sẽ lấy ra ăn mất, con cũng không muốn con bé biến thành thiên nga béo, nhỉ?"

Cừu Lệ nuốt nước miếng cái ực, dưới nụ cười híp mắt của Tạ Uyên, anh ăn hết ba chiếc bánh trứng muối có mùi vôi, trong sự hoài nghi cuộc đời, rồi quyết định thôi miên Tạ Uyên.

Nửa tiếng sau, Khương Vũ xách theo túi đồ ăn vặt về nhà, thấy Tạ Uyên nằm ngủ trên sofa.

Cừu Lệ đang định vứt bánh trứng muối trên bàn vào thùng rác, vẻ mặt đầy xảo quyệt, vừa nhìn đã rõ ràng là vừa làm chuyện xấu.

"Anh thôi miên ba em à?"

"Ừm."

"Anh thôi miên ông làm gì!"

"Ai bảo ông không cho anh ăn đồ ăn vặt." Cái tay cầm bánh trứng muối của anh hơi cứng đờ.

Khương Vũ vốn rất quan tâm Tạ Uyên, kết quả nhìn thấy bánh trứng muối lập tức mắt sáng lên: "Oa, có đồ ăn ngon này!"

Nói xong, cô đưa tay định lấy bánh trứng muối, thì bị Cừu Lệ cản lại: "Cái này là ba cho anh, em không được ăn."

Khương Vũ nhìn hai chiếc bánh trứng muối còn lại, bằng ánh mắt thèm thuồng, lay cánh tay anh: "Không phải còn tận hai cái sao? Chia cho em một cái đi."

"Không được." Cừu Lệ quả quyết từ chối: "Không được chia cho người khác."

"Nhỏ mọn." Khương Vũ hất tay anh ra: "Thế anh ăn đi, em nhìn anh ăn."

"?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-307-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

"Ăn đi, chẳng phải nói cho anh sao?"

Tay Cừu Lệ run run, cầm chiếc bánh trứng muối lên ăn thêm một cái, cổ họng gian nan cử động, lúc nuốt xuống bỗng cảm thấy rất tủi thân.

Khương Vũ vươn tay sờ mặt anh: "Ơ? Sao anh lại khóc?"

"Con mẹ nó, anh cảm động. Trước giờ chưa có ai đối xử với anh tốt như vậy hết."

"Ôi dào, có cái bánh trứng muối thôi mà, đừng như vậy chứ." Khương Vũ nói xong, đưa chiếc bánh trứng muối còn lại đến bên miệng anh, đau lòng nói: "Em không ăn nữa, cho anh cái cuối cùng luôn này."

"......"

Cừu Lệ cảm thấy bản thân như bước vào ổ tặc.

**

Tháng chín, Cừu Lệ thuận lợi nhập học nghiên cứu sinh viện tâm lý học của đại học Bắc Thành, Khương Vũ đưa anh tới trường báo danh.

Trở lại đại học Bắc Thành lần nữa, vườn trường vẫn là dáng vẻ như lúc họ chia tay bốn năm trước, có tu sửa lại mấy tòa nhà ký túc xá và căn tin, nhưng không có thay đổi quá lớn.

Khương Vũ đội mũ lưỡi trai của Cừu Lệ, che đi cái nắng chói chang của ngày đầy nắng. Cừu Lệ kéo hành lý bằng một tay, tay kia dắt cô đi trên con đường rợp bóng cây trong vườn trường, thu hút mọi ánh nhìn.

Gương mặt đẹp trai của Cừu Lệ thôi đã thu hút vô số ánh mắt rồi, thêm thân hình nóng bỏng và phong cách ăn mặc cá tính của Khương Vũ nữa, hai người đi cạnh nhau có thể nói là khung cảnh đẹp nhất trong vườn trường tràn đầy thanh xuân này.

Đến ngã tư trước ký túc xá, Khương Vũ bỗng dừng lại, không chịu đi tiếp.

Cừu Lệ quay lại hỏi: "Sao thế?"

"Tự nhiên thấy hơi giận."

Đây là nơi hai người chia tay. Bốn năm trước, Cừu Lệ đưa cô đến đây rồi bỏ cô một mình, bản thân anh đi thẳng, không buồn ngoảnh lại.

Khương Vũ thậm chí không dám đi con đường này trong một thời gian dài.

Anh trở thành nỗi đau giấu kín không thể chạm vào trong lòng cô.

"Bốn năm trước, em chưa kịp nổi giận thì anh đã đi rồi." Khương Vũ ra vẻ tính sổ: "Giờ em tỉnh táo rồi."

Cừu Lệ nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô gái nhỏ, gãi đầu, có chút luống cuống: "Nói xin lỗi không có tác dụng, đúng chứ?"

"Hừ."

Cừu Lệ tiến đến trước mặt cô, cúi đầu thăm dò: "Phải làm thế nào Tiểu Vũ mới hết giận?"

"Em không biết, tự anh nghĩ cách đi."

Khương Vũ nói xong hất mặt đi, ánh mắt liếc đến chiếc xe kem đậu dưới gốc cây hoa quế cách đó không xa, rồi nhướng mày: "Thử xem mức độ hiểu biết của bạn trai về em đến đâu."

Loading...