Liễu Diệp thấy Tạ Uyên liên tục tăng ca, dù là ngày làm việc hay cuối tuần. Vì vậy, chiều một ngày cuối tuần, bà tự tay làm mấy món điểm tâm ông thích mang đến cho ông.
Tạ Uyên cảm nhận được Liễu Diệp thực sự thích ông, giống như Bộ Đàn Yên khi xưa, gần như ngày nào cũng tìm cớ đến cửa hàng của ông, hoàn toàn khác với những cô gái thời đó, dù thích cũng không dám nói.
Bộ Đàn Yên thích ông, một cách thẳng thắn, quang minh chính đại, ngay cả khi bị ông đuổi ra ngoài, bà vẫn mặt dày theo đuổi một cách táo bạo và mạnh mẽ hơn.
Liễu Diệp cũng vậy. Bà không quan tâm đến những lời xì xào bàn tán trong công ty, không quan tâm đến ánh mắt của người khác... Bà thích Tạ Uyên, dù hiện tại hai người có sự khác biệt về địa vị, bà cũng không hề bận tâm.
Bà mang điểm tâm đến sảnh tòa nhà văn phòng của tập đoàn Duyệt Phương. Nhân viên lễ tân nhìn thấy bà liền ân cần mở cửa, chuẩn bị đưa bà vào thang máy.
"Không sao, tôi tự đi," Liễu Diệp nhìn bảng tên trên n.g.ự.c nhân viên lễ tân, "Cảm ơn Tô H."
Tô H vội vã trở lại quầy, xì xào với Châu Chân Như, một lễ tân khác: "Bà ấy vừa gọi tên tôi đấy."
Châu Chân Như ghen tỵ và giễu cợt: "Có gì đáng mừng đâu, người phụ nữ này ngày nào cũng đến, ai trong công ty mà bà ta không biết mặt."
Một số người bắt đầu bàn tán về tin đồn lớn nhất gần đây trong công ty – bạn gái của Tạ Uyên. Các nhân viên lễ tân xung quanh cũng tụ tập lại, xì xầm: "Tạ tổng độc thân bao năm nay cuối cùng cũng chịu mở lòng, cơ hội hiếm có như vậy mà không tranh thủ nắm bắt, ngày nào cũng đến giữ chặt, như sợ đánh mất ấy."
"Tôi nghĩ Tạ tổng chỉ chơi cho vui thôi, dù sao tuổi của bà ấy..."
"Với thân phận của Tạ tổng, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có. Không biết bà ấy có cảm giác an toàn không nữa."
"Tôi cũng nghĩ vậy, thảo nào ngày nào cũng đến."
Trùng hợp là Liễu Diệp đang cúi đầu trả lời tin nhắn trong lúc chờ thang máy. Bà lỡ chuyến nên nghe được những lời bàn tán của các cô gái trẻ ở quầy lễ tân.
Nếu là một người phụ nữ khác, có lẽ đã bực bội bỏ qua.
Đến tuổi của bà, ai còn đi so đo với mấy cô nhóc.
Nhưng tính cách nóng nảy của Liễu Diệp chưa bao giờ cho phép bản thân chịu uất ức. Ai dám thể hiện thái độ với bà, bà nhất định sẽ trả lại gấp đôi.
Một số nhân viên lễ tân thấy bà quay lại với vẻ mặt lạnh lùng, lập tức im lặng, trở về vị trí làm việc.
Liễu Diệp nhìn Châu Chân Hoa, người đứng cạnh Tô H, hỏi: "Cô vừa nói cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-304-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
"Đâu có nói gì đâu, không, không có nói chị."
Châu Chân Hoa có chút sợ hãi, dù sao Liễu Diệp cũng là người bên cạnh Tạ Uyên, cô ta không dám đắc tội.
"Có gan nói không có gan nhận à?"
Châu Chân Như nhìn quanh đồng nghiệp, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cơn giận bốc lên: "Tôi nói có sai đâu, vốn dĩ sự thật là vậy, chính bà mới là người dám làm không dám nhận."
"Tôi đã làm gì? Tôi chưa kết hôn, cũng không cướp chồng của ai, các cô chướng mắt tôi ở điểm nào?"
"Bà cũng đừng vội đắc ý." Châu Chân Hoa nén giận nói: "Ai biết Tạ tiên sinh chỉ là nhất thời hứng thú hay không, biết đâu vài tháng nữa lại chán bà thì sao."
"Hứng thú của đàn ông không liên quan đến tôi." Liễu Diệp cười lạnh: "Cô em à, chị khuyên em một câu, thay vì quản chuyện người khác, chi bằng chăm chỉ làm việc, thăng tiến bản thân. Cảm giác an toàn không phải đàn ông mang lại, mà phải tự mình giành lấy."
Những lời này mạnh mẽ, hùng hồn, lại toát lên vẻ từng trải. Đám cô gái trẻ nhìn nhau, lộ vẻ xấu hổ.
Châu Chân Hoa tức đến nghiến răng, định đáp trả thì bị Tô H vội vàng kéo lại, rối rít xin lỗi Liễu Diệp: "Xin lỗi Liễu tiểu thư, thật lòng xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ không bàn tán sau lưng người khác nữa, tôi... tôi đưa chị lên lầu."
Liễu Diệp chẳng buồn đôi co với đám cô gái trẻ, xoay người rời khỏi đại sảnh, lên văn phòng tổng giám đốc trên lầu.
Nghe tin bà đến, Tạ Uyên nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ cuộc họp, kết thúc trong vòng nửa tiếng rồi trở về văn phòng.
Thấy Liễu Diệp đang nằm nghỉ trên sofa, ông cởi áo vest, nhẹ nhàng đắp lên người bà. Liễu Diệp giật mình tỉnh giấc, khẽ nhìn ông.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh sofa, gọt táo cho bà.
Áo sơ mi trắng được đóng thùng gọn gàng, cổ áo mở vài nút, trông ông thoải mái hơn nhiều, không còn vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng như lúc họp.
Ông luôn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, tách biệt khỏi đám đông.
Chỉ có Liễu Diệp biết, trong cuộc sống riêng tư, người đàn ông này dịu dàng với bà đến nhường nào.
Bàn tay ông cầm con d.a.o sắc bén, các khớp ngón tay rõ ràng, thuần thục gọt vỏ táo, rồi xắt miếng nhỏ đưa đến miệng Liễu Diệp. Khi bà định cắn miếng táo, Tạ Uyên cúi xuống, chạm môi bà.
Sau nụ hôn sâu kéo dài, Tạ Uyên hỏi: "Nghe nói em vừa cãi nhau với mấy cô gái ở quầy lễ tân?"