Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 302: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:53:16
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh sáng trong phòng mờ đi, Liễu Diệp ôm gối tựa vào sofa, Cừu Lệ ngồi trên ghế đơn bên cạnh bà, chuẩn bị cho bước thả lỏng cuối cùng.

"Để đảm bảo tính riêng tư, dì Liễu có thể lựa chọn nói chuyện riêng với cháu."

Theo quy tắc tư vấn tâm lý, cần tôn trọng nguyện vọng của người được tư vấn, tránh có quá nhiều người xung quanh trong quá trình thôi miên.

Liễu Diệp nhìn Tạ Uyên đang ngồi đối diện, nói: "Không sao, những gì tôi nhớ chỉ là chuyện vụn vặt, không có gì phải ngại. Có thể chia sẻ với Tạ Uyên."

Khương Vũ tự giác rời khỏi phòng khách, về phòng nhắn tin cho Khương Mạn Y, hỏi bà những thông tin liên quan đến Liễu Diệp, dù sao bà là người hiểu rõ Liễu Diệp hơn ai hết.

Khương Mạn Y đã sớm biết chuyện, bà chỉ lo lắng cho Tạ Uyên, không muốn ông tiếp tục cô độc.

"Tiểu Vũ, con thường xuyên ở bên cạnh, khuyên ba con nhiều hơn. Lời chúng ta nói chưa chắc ông ấy đã nghe, nhưng lời con nói ông ấy nhất định sẽ nghe."

"Không biết sau khi thôi miên sẽ thế nào, nhưng lỡ như ba con đúng thì sao?"

"Khả năng đó còn thấp hơn cả trúng xổ số."

Khương Vũ cúp điện thoại, ngồi trong phòng sốt ruột chờ đợi.

Nửa tiếng sau, cuộc thôi miên kết thúc.

Khương Vũ ra khỏi phòng, thấy Liễu Diệp vẫn còn nằm trên sofa, Tạ Uyên lấy chăn mỏng đắp cho bà, rồi im lặng về thư phòng đóng cửa lại.

Kết quả đã quá rõ ràng.

Khương Vũ định hỏi thì Cừu Lệ đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, rồi về phòng đóng cửa.

"Sao rồi?"

Cừu Lệ lắc đầu: "Dù dì ấy đã quên đi một số chuyện trong quá khứ, nhưng não bộ vẫn còn lưu lại một vài ký ức. Những ký ức này không thuộc về Bộ Đàn Yên."

"Vậy không phải cùng một người?"

"Ừm."

Cừu Lệ đã đi sâu vào tiềm thức của bà, biết được bà từng có chồng và một đứa con.

Sau này, người chồng phạm tội bị bắt, đứa bé cũng mất tích. Nhưng những ký ức đó rất mơ hồ, vụn vặt, bản thân bà cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, khiến Cừu Lệ càng khó tìm hiểu chi tiết.

Sau khi chồng gặp chuyện, trí nhớ của bà dần trở nên rõ ràng hơn. Bà sống độc thân nhiều năm, chưa từng gặp được người đàn ông ưng ý. Vì biết múa ba lê, bà trở thành giáo viên dạy múa trong các lớp năng khiếu, cuộc sống đơn giản và vui vẻ cho đến khi gặp Tạ Uyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-302-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Khương Vũ chợt nhớ ra một chi tiết, hỏi: "Dì ấy cũng múa ba lê, vậy dì ấy còn nhớ tên giáo viên dạy múa của mình là gì không?"

Cừu Lệ lắc đầu: "Trong trí nhớ của dì ấy, mọi thứ được chia thành hai giai đoạn rõ rệt. Giai đoạn trước khi chồng dì ấy gặp chuyện rất mơ hồ, lơ lửng; còn ký ức sau đó thì rõ ràng, cụ thể. Nhưng dù thế nào, dì ấy không phải Bộ Đàn Yên."

Khương Vũ thở dài, cô biết lúc này Tạ Uyên đang buồn và thất vọng đến nhường nào.

Cô không làm phiền Tạ Uyên mà đi thẳng đến phòng khách. Liễu Diệp đã tỉnh táo hơn, Cừu Lệ đang thuật lại quá trình và kết quả thôi miên cho bà nghe.

"Trước đây tôi cũng từng gặp không ít chuyên gia tư vấn tâm lý rồi," Liễu Diệp dường như đã chuẩn bị trước, "Kết quả của họ cũng giống như cậu nói vậy. Tôi đã quên rất nhiều thứ, bao gồm cả cuộc sống trong quá khứ, con cái, ký ức thời thơ ấu... nhiều chi tiết cụ thể như bị máy hút bụi hút đi, chỉ còn lại một lớp bụi mờ."

"Nếu dì muốn tìm lại những ký ức đó, chúng ta có thể hẹn một dịp khác để thử lại."

Cừu Lệ có phần không cam tâm. Từ trước đến nay, anh chưa từng gặp phải tình huống này khi chữa trị cho bệnh nhân.

Chỉ cần là ký ức mà bệnh nhân từng trải qua, dù giấu sâu đến đâu, anh đều có thể tìm kiếm được trong quá trình thôi miên. Tình huống của Liễu Diệp là lần đầu tiên anh gặp phải.

Trừ phi những ký ức đó không thuộc về bà, nếu không sao lại không thể tìm thấy?

Anh coi như gặp phải một vấn đề khó nhằn, khó mà từ bỏ ý định thử lại.

Liễu Diệp nhận ra sự không cam tâm của Cừu Lệ, bà cười, mắt cong cong: "Cậu đúng là coi tôi thành vật thí nghiệm rồi."

Khương Vũ vội nói thêm: "Dì Liễu đừng để bụng ạ. Từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn là học sinh xuất sắc, hiếm khi gặp thất bại nên mới không cam tâm."

"Không sao, nếu Tiểu Lệ muốn thử nữa, chúng ta có thể hẹn một dịp khác."

"Vậy tối thứ sáu tuần sau, được không ạ?"

Khương Vũ khẽ kéo tay áo anh.

Người ta chỉ nói xã giao thôi, anh lại tưởng thật... còn hẹn thời gian với người ta nữa.

"Được thôi, vậy thì tối thứ sáu tuần sau Tiểu Lệ đến nhà dì nhé. Tiểu Vũ cũng đến cùng, dì sẽ làm món ngon cho các cháu."

Khương Vũ chỉ còn biết gật đầu bất lực.

Liễu Diệp thật sự rất quý Cừu Lệ, và tình cảm này dường như xuất phát từ bản năng. Đêm mưa hôm đó, khi nhìn thấy bóng lưng cậu đạp xe dưới mưa, lòng Liễu Diệp như bừng tỉnh.

Nếu con trai bà còn sống và lớn lên bình an, có lẽ cũng trạc tuổi cậu ấy.

Loading...