"Sao anh biết được chứ." Trình Dã chậm rãi nói: "Anh có thích cô ấy đâu mà cứ phải nhìn chân người ta."
"Nếu Tạ Uyên thật sự muốn tiến tới trong mối quan hệ này, em mừng cho anh ấy. Nhưng em chỉ sợ anh ấy coi Liễu Diệp như một thế thân của A Yên. Như vậy sẽ làm tổn thương cả bản thân mình và người khác."
"Ồ... Đúng là bá đạo tổng tài mà. Đến thế thân cũng có luôn rồi."
Khương Mạn Y bực mình vỗ vào đầu Trình Dã: "Không được phép nói đùa như vậy."
"Được rồi, được rồi. Anh nghe em hết."
Trình Dã cầm ống nhòm lên định xem thì thấy đôi mắt to của Tạ Uyên xuất hiện ngay trước ống nhòm, nhìn chằm chằm vào ông.
"A!"
Trình Dã giật mình ném ống nhòm đi, ngước lên thì thấy Tạ Uyên đang đứng từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt nghiêm nghị:
"Nhìn bao nhiêu ngày rồi, đẹp lắm à?"
"Không, đâu có..." Trình Dã đẩy ống nhòm ra, gãi đầu: "Không đẹp, không nhìn thấy gì hết, cái ống nhòm dỏm này."
Khương Mạn Y kéo tay áo Tạ Uyên: "Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông không hề giấu giếm: "Anh và Diệp Tử đang yêu nhau."
Khương Mạn Y lo lắng nhìn ông: "Vậy... anh thật sự đã buông bỏ rồi sao?"
Tạ Uyên cười buồn: "Sao có thể."
"Vậy anh..."
"Anh dám chắc Diệp Tử chính là A Đàn." Tạ Uyên nói với Khương Mạn Y: "Chẳng phải em cũng cảm thấy vậy sao? Ngay lần đầu tiên gặp mặt, em cũng nói cô ấy rất giống A Đàn mà."
Khương Mạn Y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Uyên, bà cảm thấy thật hoang đường: "Đúng là rất giống, nhưng làm sao cô ấy có thể là Bộ Đàn Yên được chứ."
"Sao lại không thể?" Một khi Tạ Uyên đã cố chấp thì đến trâu cũng không kéo lại được: "Cho dù vẻ ngoài không giống, nhưng em là bạn thân nhất của A Đàn, em phải cảm nhận được chứ. Tính cách, cử chỉ, thần thái của cô ấy... chắc chắn là A Đàn, không thể sai được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-298-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Khương Mạn Y cảm thấy Tạ Uyên thật sự không ổn: "Em tin trên đời này có hai người giống nhau, tính cách cũng giống. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy chính là Bộ Đàn Yên. Tạ Uyên, anh tỉnh lại đi. Bộ Đàn Yên đã c.h.ế.t rồi."
"Em ấy chưa chết. Anh chưa bao giờ tin em ấy đã chết." Tạ Uyên lạnh lùng nhìn Khương Mạn Y, buông lời đe dọa: "Không được phép nói những lời như vậy nữa."
"Gì vậy? Làm gì vậy!" Trình Dã đứng ra bảo vệ Khương Mạn Y: "Đây vốn dĩ là sự thật. Ông không chịu tin đó là chuyện của ông. Sao, muốn đánh nhau à?"
Khương Mạn Y đẩy Trình Dã ra, vội vàng nói với Tạ Uyên: "Tiểu Vũ không muốn nhìn thấy anh như thế này đâu. Con bé cũng không muốn người mẹ kế mà anh tìm cho nó lại là một người thế thân cho mẹ ruột của nó."
"Cô ấy không phải thế thân!" Tạ Uyên trầm giọng nói: "Diệp Tử có vấn đề về trí nhớ. Anh sẽ giúp cô ấy nhớ lại mọi chuyện, nhớ lại tất cả quá khứ chúng ta đã có. Đến lúc đó, A Đàn sẽ trở lại, gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ..."
Khương Mạn Y thấy Tạ Uyên sắp phát điên thật rồi, bà bất lực nói: "Nếu anh nói trí nhớ của cô ấy có vấn đề, được thôi. Nhà chúng ta chẳng phải có một chuyên gia tư vấn tâm lý sao? Bảo con rể anh khám bệnh cho cô ấy, như vậy chẳng phải sẽ biết rõ chân tướng sao."
Tạ Uyên lưỡng lự một chút, rồi cau mày nói: "Đợi một thời gian nữa anh sẽ chữa trị cho cô ấy."
"Tại sao phải đợi? Giờ cũng được mà."
Tạ Uyên im lặng không nói.
"Vậy là anh sợ đúng không?" Khương Mạn Y vốn thẳng thắn, bà nhất định phải khiến Tạ Uyên đối diện với thực tế: "Trong lòng anh cũng sợ hãi, không thể chấp nhận sự thật cô ấy không phải là Bộ Đàn Yên. Cho nên anh thà tự lừa dối mình, lừa dối cả cô ấy."
"Anh không sợ. Anh chắc chắn cô ấy chính là A Đàn."
"Được thôi. Vậy thì ngày mai anh đi tìm Cừu Lệ, dẫn Liễu Diệp đến để cậu ấy thôi miên thử xem sao. Đến lúc đó, chân tướng sẽ tự lộ ra thôi."
Trình Dã thấy hai người đang căng thẳng liền vội vàng hòa giải: "Thật ra không cần thiết đâu. Cứ như vậy chẳng phải rất tốt sao? Tạ Uyên và Liễu Diệp cứ yêu nhau đi, biết đâu còn có thể kết hôn, sinh thêm em trai, em gái cho Tiểu Vũ nữa. Chẳng phải rất tốt sao? Tại sao không thể quên đi quá khứ?"
Khương Mạn Y nhìn Tạ Uyên, bất lực nói: "Anh hỏi anh ấy xem bản thân anh ấy có quên được không? Nếu Liễu Diệp biết anh ấy nhìn thấy bóng hình người cũ trên người cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
"A Đàn không phải là người cũ. Anh vĩnh viễn chỉ có một mình em ấy." Tạ Uyên nắm chặt tay, quả quyết nói: "Liễu Diệp chính là A Đàn. Ngày mai anh sẽ đi tìm Cừu Lệ."
Nói xong, ông xoay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước lại quay trở lại, gãi mũi hỏi: "Quên hỏi, thằng nhóc đó đang ở đâu vậy?"
Khương Mạn Y buột miệng đáp: "Còn ở đâu được nữa? Đương nhiên là ở nhà anh rồi. Anh mấy ngày chưa về nhà rồi hả?"