"Xin lỗi, ở tuổi này, tôi không còn hợp với xe thể thao nữa."
"Không sao cả." Liễu Diệp cười: "So với xe thể thao đẹp mã, có lẽ tôi thích người lái xe hơn."
"Vậy xem ra không cần xem mắt nữa rồi. Diệp Tử, em rất vừa ý tôi."
Nghe ông gọi "Diệp Tử," tim Liễu Diệp bỗng đập nhanh hơn.
Trên đường đi, Tạ Uyên luôn trêu chọc một cách vô ý, giọng nói dịu dàng như chiếc lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua tai bà.
Lúc xuống xe, mặt Liễu Diệp ửng hồng.
Hai người vào quán bar "Mạn Bộ," chọn một chỗ ngồi trong góc tối, gọi hai ly rượu ngọt vị chanh, và trò chuyện thoải mái.
Liễu Diệp cảm thấy nói chuyện với Tạ Uyên là một sự hưởng thụ. Người đàn ông này chín chắn, trưởng thành, nhưng không mất đi sự hài hước, chỉ vài câu đã có thể khiến bà vui vẻ.
Và bà lại là kiểu phụ nữ thích cười.
Sau vài ly rượu nhạt, bà cảm thấy mình sắp rơi vào cái bẫy dịu dàng của người đàn ông này rồi.
Và cảm giác của bà dường như không tự nhiên mà có. Ở một nơi nào đó trong lòng, một hạt mầm đã được gieo xuống, và sau một thời gian ấp ủ, nó bắt đầu nảy mầm.
Sau khi hơi say, mỗi cử chỉ, hành động của Liễu Diệp đều mang theo sự quyến rũ, thu hút Tạ Uyên, khiến ông không thể rời mắt.
Liễu Diệp cảm thấy mối quan hệ của họ dường như không tự nhiên mà có. Ở một nơi nào đó trong lòng, một hạt mầm đã được gieo xuống, và sau một thời gian ấp ủ, nó bắt đầu nảy mầm.
Liễu Diệp sau khi hơi say, mỗi một động tác một cử chỉ đều mang theo sự quyến rũ chí mặt thu hút Tạ Uyên khiến ông không thể dời mắt dù chỉ một phút.
Sau ba tuần lễ quen nhau, giữa hai người đã nảy sinh những cử chỉ thân mật, ánh mắt họ trao nhau chất chứa khát khao cháy bỏng, dù cố gắng kìm nén.
"Thật kỳ lạ." Ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh của Liễu Diệp nhẹ nhàng phác họa đường nét trên gương mặt Tạ Uyên, rồi từ từ lướt xuống: "Em có cảm giác như đã quen anh từ rất lâu rồi."
Giữa người với người luôn tồn tại một khoảng cách nhất định, ngay cả những cặp tình nhân mới yêu cũng cần thời gian để thu hẹp khoảng cách, trở nên gắn bó.
Nhưng Liễu Diệp dường như không hề có khoảng cách đó với Tạ Uyên. Bà chạm vào mặt ông, nắm tay ông, ôm eo ông...
Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên.
Đến mùi hương trên người ông cũng khiến bà cảm thấy quen thuộc đến lạ kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-297-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
"Anh có phải là định mệnh của em không?" Liễu Diệp thốt lên đầy ngạc nhiên: "Hình như em thật sự thích anh rồi."
"Diệp Tử thích anh là vinh hạnh của anh."
"Tạ tiên sinh thật biết cách lấy lòng phụ nữ."
Trong đáy mắt Tạ Uyên, nỗi nhớ nhung cuộn trào, ngón tay ông nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bà: "Tạ Uyên là một người khô khan, nên cả đời này chỉ cố gắng lấy lòng một người duy nhất."
"Trình Dã là một người rất vô vị, cho nên sẽ cố gắng hết sức cả đời này chỉ lấy lòng một mình em."
Khi Trình Dã vô tình nghe được câu tình tứ này của Tạ Uyên, ông đã kể lại cho Khương Mạn Y nghe, cơ mặt bà khẽ giật một cái.
"Anh học được những lời sến súa này ở đâu vậy?"
"Tự anh nghĩ ra đấy!"
Khương Mạn Y bật cười, vỗ nhẹ vào mặt ông: "Dã Ca à, những câu lãng mạn nhất anh từng nói chỉ có hai câu thôi, một là 'I love you forever', câu còn lại là 'anh mua nhẫn vàng cho em'."
"Em chỉ nhớ mỗi nhẫn vàng thôi." Trình Dã tỏ vẻ bất mãn: "Chỉ cần em nghe những bài tình ca anh viết, em sẽ biết anh có thể viết những lời tình tứ đến mức nào. Những lời đó chỉ dành cho mình em thôi."
"Câu này nghe được đấy."
"Đương nhiên."
Khương Mạn Y ngồi bên quầy bar, chống cằm nhìn Tạ Uyên và Liễu Diệp đang tình tứ trong góc khuất, bà nhíu mày: "Hai người họ thân thiết với nhau từ bao giờ vậy?"
Trình Dã lấy ra một chiếc ống nhòm nhỏ để quan sát họ: "Mấy ngày rồi. Hầu như tối nào họ cũng đến đây. Chắc tiến độ được khoảng tám mươi lăm phần trăm rồi. Nếu cố gắng thêm chút nữa, sang năm Tiểu Vũ có lẽ sẽ có thêm em trai hoặc em gái đấy."
Khương Mạn Y thở dài, nhìn Liễu Diệp cười rạng rỡ và ánh mắt đầy cưng chiều của Tạ Uyên, bà không khỏi ưu tư.
"Trông em không vui lắm?" Trình Dã nhận thấy vẻ lo lắng của Khương Mạn Y.
"Bao nhiêu năm nay, anh ấy vẫn luôn nhớ A Yên, tự giam mình trong quá khứ. Đương nhiên em hy vọng anh ấy có thể bước ra, sống một cuộc sống mới, nhưng..." Khương Mạn Y thở dài: "Anh không cảm thấy người phụ nữ đó rất giống A Yên sao?"
"Giống ư?" Trình Dã chỉnh tiêu cự của ống nhòm: "Không giống chút nào mà. Đôi mắt này còn to hơn mắt anh nữa... Ngược lại, khá giống con rể của em."
"Em không nói về vẻ ngoài." Khương Mạn Y giật lấy ống nhòm, nhìn hai người trong góc: "Anh học cùng A Yên bốn năm, chẳng lẽ anh không cảm thấy vóc dáng của cô ấy, nhất là đôi chân, rất giống Bộ Đàn Yên sao?"