“Tối nay tuyệt vời!”
Bộ Hy mặc đồ múa thiên nga trắng vui mừng nhất, chạy tới ôm chầm lấy Khương Vũ: “Mình biết ngay cậu sẽ làm được mà! Mình biết mà!”
Đầu óc Khương Vũ đang lâng lâng tỉnh táo lại, cô xúc động ôm lấy Bộ Hy: “Cảm ơn, cảm ơn cậu đã cho mình cơ hội.”
“Gì mà mình cho cậu cơ hội chứ, đây vốn dĩ là của cậu! Cậu hoàn toàn xứng đáng!”
Mọi người vây quanh, chân thành chúc mừng họ.
Song, Cừu Lệ chỉ đứng từ xa nhìn cô, không hề tiến lại.
Chân anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, có lẽ ngày thường không quá rõ ràng, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy anh còn hơi tập tễnh. Trong khoảnh khắc quan trọng này, tốt nhất không nên làm phiền cô.
Mọi lời chúc mừng và vinh quang hãy giữ lại cho cô, cô gái của anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất.
Lúc này, mưa lớn đã tạnh, thế giới như được gột rửa sạch sẽ, trong không trung thoang thoảng mùi cỏ mới trong lành.
Cừu Lệ xoay người rời đi, nhưng khi anh vừa bước ra khỏi cửa lớn thì bị ai đó đụng mạnh, khiến anh lảo đảo về phía trước.
Chỉ thấy "tiểu thiên nga" của anh lao tới, mạnh đến nỗi anh suýt ngã nhào.
Cừu Lệ vươn tay đỡ vai cô, đồng thời giữ cho mình đứng vững.
Khương Vũ đã thay đồ thể thao thường ngày, tẩy trang sạch sẽ, đôi mắt xinh đẹp hơi nhướng lên, mỉm cười với anh: “Bạn trai chạy đi đâu thế!”
“Tưởng em muốn đi tụ tập với bạn bè.”
“Họ đúng là định đi ăn mừng, nhưng em xin về trước rồi.”
“Không đi chơi à?”
“Đi với một đám con gái có gì vui chứ! Đi với bạn trai mới vui nè.”
Cừu Lệ đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Lời này của em… nghe không được bình thường.”
“Không bình thường chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không bình thường.”
Khương Vũ cười tủm tỉm đẩy anh một cái.
Cừu Lệ cũng đáp lại, hai người đùa giỡn dưới ánh trăng trong trẻo sau cơn mưa, tiếng cười của cô gái nhỏ vang vọng khắp nơi.
Ra khỏi viện nghệ thuật, Cừu Lệ dứt khoát ngồi xổm xuống, nói với Khương Vũ: “Múa mệt rồi, để bạn trai cõng em.”
Khương Vũ thương chân anh, từ chối: “Em nặng lắm đấy!”
“Dù tối nay có gãy chân, bạn trai cũng nhất định cõng được Tiểu Vũ.”
Ngoài miệng Khương Vũ từ chối, nhưng cơ thể lại rất nghe lời, trèo lên lưng anh.
“Đúng là lại nặng rồi.”
“Em vốn nặng sẵn rồi.”
Tỷ lệ mỡ trong cơ thể người múa ba lê rất thấp, dáng người trông gầy gò, mảnh khảnh, nhưng cơ bắp lại rất nhiều, nên cân nặng chắc chắn không nhẹ.
“Bạn trai có được không thế?” Khương Vũ lo lắng hỏi: “Không được thì thả em xuống đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-294-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Cừu Lệ nghiêng đầu: “Bạn trai có khi nào không được à?”
Khương Vũ hết lời phủ nhận, trong những lúc nào đó đúng là rất được, tóm lại cô chưa từng thắng nổi anh, lần nào cũng bị anh làm cho tan tác, liên tục xin tha.
Cô cảm thấy Cừu Lệ cố chấp muốn cõng cô có lẽ là vì muốn chứng minh điều gì đó. Khớp gối của anh hơi run, nhưng vẫn không chịu thả cô xuống.
Khương Vũ hoàn toàn không quan tâm anh sẽ ra sao, tàn phế cũng được, què cũng chẳng sao, cô sẽ vĩnh viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, đến c.h.ế.t cũng không rời.
Cô gái nhỏ ôm chặt anh, vùi mặt vào gáy anh, hít hà mùi hương trên da anh, khẽ cắn một cái.
“Lần trước em cắn anh vẫn chưa lành.” Cừu Lệ cảm nhận được hành động của cô gái: “Em tuổi chó à?”
“Cứ muốn cắn anh đấy.”
Khương Vũ ôm cổ anh, ủ rũ nói: “Muốn ăn anh luôn, như vậy anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Cừu Lệ nhìn vũng nước lấp lánh ánh trăng trên mặt đất, phản chiếu bóng của hai người.
Anh im lặng một lát rồi nói: “Trừ khi anh chết, bằng không sẽ không bao giờ rời xa chị gái.”
Một cơn đau lại ập đến ở cổ, Khương Vũ cắn mạnh vào cổ anh, giọng đầy đe dọa: “Em không đồng ý, anh không được chết, mạng anh là của em.”
“Mạng anh là của em hồi nào thế?” Cừu Lệ không hiểu.
“Lần trước, vào tối chia tay ở Hải Thành, anh nói chân không khỏe, bảo em tự làm, nhưng em chê mệt. Lúc anh cầu xin em chẳng phải đã nói muốn nộp mạng cho em sao?”
“…”
Nhớ lại buổi tối hôm đó, mặt Cừu Lệ đỏ lên, anh trách mắng cô: “Chuyện này sao cũng có thể tùy tiện đem ra nói hả!”
“Anh làm rồi còn không cho nói à?”
Tai người đàn ông đỏ bừng, anh cõng cô, sải bước nhanh về phía trước, im lặng không nói gì nữa.
Khương Vũ sờ vành tai nóng hổi của anh, cười phá lên: “Bạn trai mắc cỡ rồi này.”
“Không có.”
“Thế bạn trai đi nhanh thêm chút nữa đi.”
“Tại sao?”
Cô gái nhỏ như làm chuyện xấu, khẽ cắn vào tai anh, thì thầm: “Em muốn anh nộp mạng cho em thêm lần nữa.”
…
Ở cổng trường năng khiếu ba lê, một chiếc xe thể thao Maserati màu xám nhạt đang đậu.
Sau giờ tan học, các giáo viên trong phòng thay đồ hứng khởi bàn tán về chiếc xe thể thao cực "oách" đó.
"Không biết của ai nhỉ?"
"Chắc là của phụ huynh học sinh."
"Kiểu xe đẹp ghê."
"Diệp Tử, chẳng phải cô luôn mơ ước sở hữu một chiếc Maserati sao? Mau ra xem đi!"