Tạ Uyên nói em thế này không phải thích nước ngọt, mà là đứa trẻ nổi loạn chưa lớn.
"Đúng vậy, em là trẻ con nên em thích uống nước ngọt có ga, anh quản em à."
Tạ Uyên xoa tóc mái bà, cười cưng chiều: "Anh không quản em, anh uống với em được không."
"Không được, anh vẫn nên quản em đi." Bộ Đàn Yên ôm cổ ông: "Nếu anh không quản em, chắc chẳng còn ai quản nổi em mất."
Sau này Tạ Uyên từng nghĩ không dưới một lần, có lẽ ông sai rồi, ông không nên chiều theo bà. Hoặc có lẽ nên từ chối ngay từ đầu, có khi sau này đã không xảy ra chuyện đó, và bà đã không chết.
Nhưng bà... c.h.ế.t thật rồi sao?
Tạ Uyên thất thần nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt hiếm khi xuất hiện sự nghi hoặc.
"Liễu Diệp, chị cũng thích ba-lê à?"
"Không hẳn là thích." Liễu Diệp cười: "Tóm lại là biết nhảy nên lấy đó làm kế sinh nhai, giáo viên lớp năng khiếu chúng tôi đều nói tôi nhảy không tệ, năm nào bình xét cũng có giải."
Lòng Tạ Uyên dần lung lay, càng lúc càng cảm thấy... có lẽ A Đàn chưa chết, có lẽ người phụ nữ này là...
"Liễu Diệp, chị nói chị bị mất trí nhớ gián đoạn?"
"À đúng vậy, tôi hay quên, thường quên một số việc, ví dụ chìa khóa để đâu, có khóa cửa hay chưa."
"Chị nói chị có một đứa con?"
"Chắc là có, tôi nhớ là có, nhưng hình như tôi làm mất thằng bé rồi, mấy năm nay tôi luôn đi tìm nhưng chưa tìm thấy. Có điều tôi tin nếu tôi gặp thằng bé chắc tôi sẽ nhận ra, đứa bé đó rất thông minh! Tôi còn nhớ mỗi lần trường mẫu giáo phát hoa bé ngoan, thằng bé đều lấy được năm đóa."
"Là con gái đúng không."
Liễu Diệp lắc đầu, nói chắc nịch: "Là con trai, rất thông minh, tôi nhớ thằng bé thích chơi ghép hình, hai tiếng là ghép được một bức."
"Thế chị còn nhớ gì nữa không?"
"Tôi còn nhớ... có một ngày trong nhà hình như có rất nhiều cảnh sát đến, từ đó về sau tôi nằm viện lâu nên chưa từng gặp lại con trai tôi nữa."
"Thế chồng chị đâu?"
"Chồng tôi..." Liễu Diệp lắc đầu: "Tôi không nhớ nữa."
Lúc này buổi biểu diễn bắt đầu, Liễu Diệp không nói chuyện của mình nữa mà tập trung xem.
Lục Mãnh ngồi không yên, nháy mắt với Tạ Uyên rồi ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc Tạ Uyên cũng đi ra.
"Chuyện gì vậy lão Tạ, anh ưng cô gái này nên tiến hành xem mắt luôn ở đây à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-292-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Tạ Uyên giải thích: "Tôi nghi A Đàn chưa chết."
Lục Mãnh rùng mình: "Anh... anh đừng nói người phụ nữ này là Bộ Đàn Yên nha?"
"Cô ấy cũng thích uống Coca."
"Đừng hù tôi chứ lão Tạ, anh nhớ bạn gái đến phát điên rồi hả, anh cứ ra đường hỏi, bảo đảm mười người thì chín người nói thích uống Coca."
Tạ Uyên lắc đầu: "Không, không giống nhau, cô ấy rất giống A Đàn."
Không chỉ bóng lưng, mà còn cảm giác bà ấy cho ông, giống y như đúc Bộ Đàn Yên.
Lục Mãnh nghi ngờ: "Thế anh giải thích thế nào khi gương mặt cô ấy không giống Bộ Đàn Yên."
"Gương mặt có thể thay đổi, giờ kỹ thuật chỉnh hình có thể biến một người thành một hình hài khác, nhưng tính cách, thói quen, động tác vô thức, thậm chí khí chất thì tuyệt đối không thể thay đổi."
Những lời này của Tạ Uyên như nói cho Lục Mãnh, nhưng thật ra càng như nói cho chính ông.
"Tạ Uyên, anh đừng ngốc nữa." Lục Mãnh không nghe nữa: "Nhiều năm như vậy rồi, đủ rồi, đừng mê muội nữa, cô ấy không phải Bộ Đàn Yên, càng không thể là Bộ Đàn Yên."
"Tại sao không thể?" Tạ Uyên nhìn Lục Mãnh: "Tôi không tin A Đàn c.h.ế.t rồi, nếu cô ấy chưa chết, mấy năm qua không đến tìm tôi chắc chắn có lý do riêng, nói không chừng là mất trí nhớ, cậu không nghe cô ấy nói sao, cô ấy có chứng mất trí nhớ, đến con của mình cũng quên mất."
Lục Mãnh nhìn ông như bị ma nhập: "Được, tạm thời đừng quản người phụ nữ này có phải Bộ Đàn Yên hay không, giờ anh định làm gì?"
Tạ Uyên nhìn bóng hình quen thuộc trong phòng, trầm giọng: "Tôi muốn chữa bệnh cho cô ấy."
**
Thời gian nghỉ giữa màn thứ hai, Bộ Hy đi xuống, không còn vẻ căng thẳng như màn đầu, rõ ràng thả lỏng hơn, cũng không mắc lỗi gì.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, các thiên nga nhỏ vui vẻ giơ ngón cái với Bộ Hy: "Giỏi lắm."
Khương Vũ chân thành vỗ tay cho cô, khen ngợi: "Màn biểu diễn này rất tốt, có thể nói là hoàn mỹ."
Bộ Hy xông thẳng đến Khương Vũ, ôm chặt cô: "Cảm ơn!"
"Cảm ơn gì chứ, là cậu nhảy tốt, Queen của đêm nay chắc chắn thuộc về cậu rồi!"
Bộ Hy lắc đầu: "Mình mở màn mắc lỗi rồi, Queen không thể có sai sót, mình không có cơ hội đâu."
Khương Vũ vỗ vai an ủi: "Thật ra có được Queen hay không không quan trọng nhất, được đứng trên sân khấu biểu diễn đã là hạnh phúc rồi, cậu là nữ hoàng thiên nga đấy!"
"Không sai, được đứng trên sân khấu, được ánh đèn chiếu vào, nhảy những vũ điệu đẹp nhất, vốn dĩ chính là hạnh phúc hơn cả việc giành quán quân."
Bộ Hy nhìn Khương Vũ, nở nụ cười thoải mái: "Mình đã tận hưởng sân khấu đủ rồi, tiếp theo đến lượt cậu đấy."