Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 291: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:52:48
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Mãnh: "..."

Hụt hẫng thật.

Tạ Uyên cúi đầu nhắn tin cho Khương Vũ, hỏi tình hình, bảo cô đừng căng thẳng, nhưng Khương Vũ không trả lời.

Trợ lý Tiểu Lưu ghé tai ông nói mấy câu, báo chuyện đưa quần áo.

Tạ Uyên nhíu mày: "Cậu ta đến rồi à?"

"Vâng, đội mưa đến, có lẽ kẹt xe."

"Giờ hai đứa nó ở chung một phòng?"

Tiểu Lưu gật đầu bát quái: "Vâng, còn đóng cửa nữa."

Tạ Uyên đặt mạnh ly trà xuống bàn, giọng có phần tức giận: "Thằng nhóc thối."

Mấy phút sau, Tạ Uyên cảm thấy như ngồi trên đống than, bèn đứng dậy đi vào hậu trường. Lục Mãnh gọi ông lại: "Tình nhân trẻ người ta đóng cửa gặp mặt, anh đến đó làm gì, định làm bóng đèn công suất lớn à!"

Tạ Uyên biết không nên xen vào, nhưng ông không yên tâm, đứa con gái khó khăn lắm mới nhận lại, chưa kịp yêu thương mấy ngày đã sắp bị người đàn ông khác dụ đi rồi.

Tạ Uyên nuốt không trôi cục tức này.

Ông xuống cầu thang chuyên dụng của phòng VIP, đến lầu một thì nghe thấy giọng nói quen thuộc:

"Sao có thể chứ, vé này không có vấn đề mà."

"Không phải mua trên mạng, bạn tôi cho."

"Làm phiền anh xem lại giúp, vé này chắc chắn mua bằng kênh chính đáng mà."

Nghe giọng nói này, tim Tạ Uyên suýt ngừng đập.

Ông quay lại, nhìn thấy bóng hình khắc sâu trong ký ức ở lối vào hội trường.

Bóng lưng đó, dù thế nào ông cũng không thể quên!

"A Đàn!"

Tạ Uyên suýt vấp ngã, loạng choạng chạy về phía người phụ nữ, ôm chặt bà từ phía sau: "A Đàn! Anh rất nhớ em."

Nhưng ông nghe thấy tiếng hít vào lạnh buốt của người phụ nữ trong lòng.

Người phụ nữ ra sức thoát khỏi vòng tay ông, quay lại nhìn ông hoảng hốt: "Ông làm cái gì thế!"

Lúc này Tạ Uyên mới nhìn rõ, gương mặt bà không phải là Bộ Đàn Yên. Mắt của Bộ Đàn Yên là mắt phượng, rất có nét mỹ nữ cổ điển, còn người phụ nữ trước mặt, mắt hai mí hơi lõm vào, đường nét gương mặt rõ ràng.

"Chị là..." Ông nhớ ra, đây là người phụ nữ ông gặp ở quán bar "Mạn Bộ" tối hôm đó: "Chị là Liễu Diệp?"

"Tạ tiên sinh?"

"Xin lỗi." Tạ Uyên biết hành động vừa rồi không chỉ đường đột mà gần như là xâm phạm, ông khom người chín mươi độ, trịnh trọng xin lỗi: "Tôi nhận nhầm chị thành người yêu cũ, xin lỗi, mong chị bỏ qua."

Liễu Diệp vốn rất tức giận, nhưng thấy thái độ xin lỗi của Tạ Uyên chân thành, bà xua tay: "Không, không sao, bỏ đi, nhận nhầm cũng thường thôi."

Tạ Uyên thấy bà bị cản bên ngoài, hỏi: "Chị Liễu gặp rắc rối gì à?"

"Cứ gọi tôi là Liễu Diệp." Liễu Diệp lấy vé ra: "Vé này đồng nghiệp tôi cho, nhưng họ nói vé có vấn đề nên không cho vào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-291-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Nhân viên thấy Tạ Uyên đến, sợ gây phiền phức, vội giải thích: "Mã QR của vé này không quét được."

Tạ Uyên nhận vé, nhìn rồi nói: "Thế này, vé không có vấn đề, nhưng không phải ghế thường, chỗ của chị ở phòng VIP trên lầu hai, để tôi đưa chị đi."

"Hả? Thật sao?"

"Mong chị tin tôi."

"Vậy làm phiền Tạ tiên sinh rồi."

"Chị có thể gọi tôi là Tạ Uyên."

Ông dẫn Liễu Diệp lên lối đi dành cho khách quý VIP, khiến khán giả xếp hàng vào hội trường và nhân viên kinh ngạc.

Ai mà không biết Tạ Uyên, vị tổng tài độc thân kim cương của tập đoàn Duyệt Phương, chưa từng tiếp xúc ân cần với phụ nữ nào!

Ông bình tĩnh giải quyết tình huống khó xử của Liễu Diệp trước mặt mọi người, còn đích thân dẫn bà lên phòng VIP.

Đây là cảnh tượng hiếm thấy ở Bắc Thành.

Tạ Uyên dẫn Liễu Diệp vào phòng VIP, nhân viên lập tức thêm ghế bàn, để Lục Mãnh dời sang bên cạnh cho Liễu Diệp ngồi cùng Tạ Uyên.

"Ơ? Này! Chuyện gì vậy?" Lục Mãnh chưa kịp phản ứng, Tạ Uyên đi bắt con gái và con rể, kết quả lại bắt một người phụ nữ về?

Người phụ nữ này...

Vóc dáng đẹp đấy.

Lục Mãnh định hỏi tiếp thì bị Tạ Uyên liếc mắt, ông lập tức ngậm miệng.

Ông hớp trà, im lặng xem kịch hay, không phá vỡ bầu không khí.

"Liễu Diệp, chị uống gì?"

Liễu Diệp lịch sự: "Gì cũng được."

Tạ Uyên rót trà Long Tĩnh Tây Hồ vào chén tử sa, đưa cho Liễu Diệp: "Nếm thử trà này xem."

Liễu Diệp chỉ ngửi mùi trà, mày khẽ nhíu lại: "Xin lỗi Tạ tiên sinh, tôi không quen uống trà."

"Chị cũng không thích uống trà à?"

"Vâng, tôi sợ vị chát và đắng."

Ánh mắt Tạ Uyên thay đổi, tay bưng chén trà hơi run lên.

"Vậy tôi đổi nước ngọt cho chị nhé, tôi đoán chị thích... uống nước ngọt có ga ướp lạnh, đúng không?"

Đáy mắt Liễu Diệp thoáng kinh ngạc: "Tạ tiên sinh sao biết tôi thích nước ngọt có ga?"

"Ai mà không thích nước ngọt có ga chứ."

Tạ Uyên cười khổ, suy nghĩ như quay về năm tháng thanh xuân.

Bộ Đàn Yên là người cuồng nước ngọt có ga, mỗi lần đến tìm ông đều cầm lon Coca Cola, ngậm ống hút, đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười với ông.

Tạ Uyên luôn muốn bà bỏ nước ngọt có ga, không chỉ dễ béo mà còn hại sức khỏe.

Nhưng Bộ Đàn Yên cứ thích uống, nói hồi nhỏ trộm uống bị bà ngoại mắng cho một trận, từ đó bà ngoại canh chừng, không cho bà uống nữa, nhưng bà cứ uống lén mỗi ngày sau giờ học.

Loading...