"Vai Nữ hoàng Thiên Nga vốn thuộc về Khương Vũ. Cô đã cướp vai diễn của em ấy."
Bộ Hy không khóc nữa. Cô nàng đẩy ghế ra, đứng dậy, nhìn Cừu Lệ đầy tức giận: "Nói lại lần nữa xem!"
Cừu Lệ nhìn Bộ Hy, nói: "Vai Nữ hoàng Thiên Nga vốn thuộc về em ấy. Các giáo viên của Esmale chọn cô, chẳng qua vì cô là người nhà họ Bộ. Còn em ấy, họ Khương. Trong giới này, vốn dĩ không có công bằng."
"Nói bậy!" Cô ấy hét lên: "Họ chọn tôi, vì tôi có kinh nghiệm sân khấu phong phú hơn cô ấy. Khương Vũ còn quá nhỏ, không thể đảm nhận vai Nữ hoàng Thiên Nga!"
"Đừng tự lừa dối mình nữa. Cô chính là không bằng em ấy. Hơn nữa, vĩnh viễn thua xa em ấy."
"Nói bậy! Không phải như vậy. Không phải như vậy..."
Khương Vũ định ngăn Cừu Lệ lại, nhưng khi thấy anh chăm chú nhìn vào mắt Bộ Hy, cô chợt nhớ ra.
Bạn trai cô là một nhà thôi miên xuất sắc.
Giải quyết và an ủi cảm xúc của người khác, chẳng phải là sở trường của anh sao?
Khương Vũ kiềm chế cảm xúc, không làm ảnh hưởng đến Cừu Lệ.
Cơn hoảng sợ luống cuống ban nãy của Bộ Hy tan biến, thay vào đó là nỗi căm phẫn: "Từ trước đến giờ, tôi chẳng thua kém Khương Vũ! Cô ấy làm được, tôi cũng làm được."
"Dựa vào cái gì, dựa vào ai lớn tiếng hơn à?" Cừu Lệ cong môi cười lạnh: "Nếu không muốn thua kém em ấy thì lên sân khấu chứng minh bản thân đi, nữ hoàng thiên nga không bao giờ trốn ở đây khóc nhè như con nít."
Bộ Hy run rẩy ngồi xuống, rút khăn giấy lau khô nước mắt, xì mũi, dặm lại phấn, tức giận nói: "Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy!"
"Để mình giúp cậu." Khương Vũ cầm bông phấn dặm lên những vùng đỏ trên mặt cô.
Bộ Hy không từ chối, lớn tiếng bất mãn: "Người bạn trai này của cậu, trông đàng hoàng vậy mà đáng ghét thật."
"À, anh ấy... đúng là rất đáng ghét."
"Lát nữa biểu diễn xong, mình sẽ giới thiệu vài người khác cho cậu." Bộ Hy trừng mắt liếc Cừu Lệ: "Dịu dàng có, cuồng dã có, cậu muốn kiểu gì cũng có, ai cũng tốt hơn anh ta."
"Được, được, được, cậu biểu diễn tốt đã."
Bộ Hy mang theo cơn tức giận trở lại sân khấu. Khương Vũ đứng sau cánh gà nhìn năm phút, cảm thấy lần này khí thế của cô mạnh hơn hẳn, chắc hẳn bị Cừu Lệ chọc tức không ít.
Nữ hoàng cần chút căm phẫn, nhất là mấy cảnh sau, cô còn phải diễn vai thiên nga đen độc ác.
Khương Vũ thở phào, quay lại nói với Cừu Lệ: "Cậu ấy kiêu ngạo thật, mấy lời anh nói toàn chọc trúng chỗ đau."
"Anh đâu thể để chị gái nhà chúng ta làm người xấu được."
Khương Vũ đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh, cười: "Săn sóc ghê nha, bạn trai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-290-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
"Có điều không để ý thật à? Đó cũng là ước mơ của em mà."
Khương Vũ nhìn Bộ Hy tỏa sáng trên sân khấu, rồi nắm lấy tay anh: "Trước kia em cũng cho rằng đó là ước mơ của em."
Cô từng nghĩ, trọng sinh cuộc đời này, cô chỉ có một mục tiêu duy nhất: trở thành nữ hoàng thiên nga tỏa sáng trên sân khấu.
Nhưng trải qua nhiều chuyện, cô chợt nhận ra sự trọng sinh của cô không vì danh hiệu Queen nào cả.
Trải qua gian nan trắc trở của hai kiếp, cô vì anh mà đến.
**
Hôm nay Tạ Uyên ăn mặc rất trịnh trọng, tây trang thẳng thớm, cà vạt thắt ngay ngắn, đi cùng Lục Mãnh vào phòng VIP trong viện nghệ thuật.
Trên bàn đã bày sẵn trà Long Tĩnh Tây Hồ, khói bốc nghi ngút.
Lục Mãnh hớp một ngụm trà, nói: "Xem ba-lê uống Long Tĩnh, lão Tạ anh biết hưởng thụ thật."
"Tôi còn cho người chuẩn bị nước ngọt, nếu cậu uống không quen có thể đổi."
"Anh uống Long Tĩnh năm chữ số, tôi uống nước ngọt năm đồng, thể hiện rõ tôi không có trình độ cỡ nào."
"Trình độ của người có tiền không phải ở chỗ uống Long Tĩnh năm chữ số," Tạ Uyên bình tĩnh nói: "Mà là cứ làm chuyện bản thân muốn, uống nước ngọt hay Long Tĩnh chỉ là tùy tâm trạng."
Lục Mãnh chớp mắt, vỗ vào lưng Tạ Uyên: "Được nha, không hổ là người từng yêu đương với thiên kim tiểu thư, trình độ khác hẳn."
Hai người là anh em hoạn nạn có nhau từ xưa, Lục Mãnh là một trong số ít bạn bè của Tạ Uyên nên nói chuyện không kiêng kỵ.
Bọn họ vốn không phải công tử xuất thân hào môn như nhà họ Bộ, mà là nhà tư bản phất lên nhanh chóng trong mười năm, tạo nên đế chế giàu có hiện tại.
Họ không có trình độ hưởng thụ như các công tử thế gia, nói chuyện rất chân thành, mang theo mùi vị liều mạng gầy dựng sự nghiệp năm xưa.
Lục Mãnh hỏi Tạ Uyên: "Hôm nay con gái anh có lên sân khấu không?"
"Không, con bé làm dự bị."
"Hả!" Lục Mãnh trợn mắt: "Anh đặc biệt đặt vé mời tôi từ Hải Thành đến xem con gái anh biểu diễn, hóa ra... chỉ là dự bị thôi à!"
"Dự bị thì sao."
Lục Mãnh ngây ra: "Không phải... quan trọng là con bé không lên, anh mời tôi đến xem cái gì?"
Tạ Uyên tỉnh bơ: "Xem nữ hoàng thiên nga, cậu cứ tưởng tượng con bé là con gái tôi chẳng phải được rồi sao."