Chiều cao của Cừu Lệ tương đương với Tạ Uyên. Mặc bộ vest cao cấp, áo sơ mi cài kín cổ, trông anh cân đối, thon dài và đầy vẻ trưởng thành.
Anh dựa lưng vào bàn trang điểm, vẻ lạnh lùng pha chút cấm dục.
Khương Vũ tiến đến trước mặt anh, tự tay thắt cà vạt cho anh: "Lát nữa em bảo trợ lý Lưu đưa anh ra sảnh trước xem biểu diễn nhé."
Cừu Lệ nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô lại gần, cụp mắt nhìn cô.
Đường cong của chiếc váy thiên nga ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô gái. Vòng eo thon thả, mềm mại... khung cảnh trước mắt thật khó diễn tả bằng lời.
Dù không làm gì, chỉ cần nhìn cô thôi, Cừu Lệ cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Anh không hứng thú với ba lê. Anh chỉ hứng thú với người múa ba lê thôi."
Khương Vũ cười, gương mặt đẹp như tranh vẽ bỗng bừng sáng.
"Vậy ra, anh về Bắc Thành là vì em?"
"Ừ."
Anh kê đầu gối giữa hai chân cô, để cô ngồi lên đùi mình, ôm lấy vòng eo mềm mại.
Khương Vũ muốn hôn anh, nhưng Cừu Lệ nghiêng mặt né tránh, thì thầm: "Nhòe hết son đấy."
Khương Vũ cầm thỏi son, đặt lên bàn: "Vậy anh cẩn thận một chút. Lát nữa em tô lại giúp anh."
Giây tiếp theo, Cừu Lệ không thể kiềm chế được khát vọng mãnh liệt trong lòng, vội vàng hôn cô.
Không có sự thô bạo, suồng sã như muốn ăn tươi nuốt sống cô như trước đây. Hôm nay, anh dịu dàng, e sợ làm nhòe đi lớp trang điểm tỉ mỉ trên khuôn mặt cô gái nhỏ. Anh hôn cô, tựa như đang nếm từng miếng kem ngọt ngào.
Sau đó, Khương Vũ đỏ mặt đẩy anh ra, một mình vào nhà vệ sinh để ổn định lại tâm trạng.
Cừu Lệ không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn theo bóng lưng bối rối của cô.
Khương Vũ đóng cửa lại, nhìn khuôn mặt ửng hồng trong gương. Cô ngượng chín cả người. Tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Tên Cừu Lệ đáng ghét đó! Vừa nãy, cái đầu gối cứ nhúc nhích không yên, như thể chỗ đó bị thương vậy.
Khương Vũ điều hòa nhịp thở thật lâu mới xua tan được cơn ngượng ngùng, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cừu Lệ nhìn cô, khóe miệng dính son vẫn nở nụ cười gian xảo.
Khương Vũ lười để ý đến anh. Cô ngồi xuống bàn trang điểm, tô lại son.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-289-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Anh giật lấy thỏi son, nói: "Anh giúp em."
"Không cần!"
"Cần chứ."
Anh cố chấp vặn son ra, nói: "Không tin tay nghề của bạn trai à?"
"Không phải em không tin tay nghề của anh, mà là em không tin anh!"
Quả nhiên, lần này cũng giống như lần trước. Nhờ anh tô son, kết quả là anh tô một lớp, hôn một cái. Nửa thỏi son sắp bị anh ăn hết đến nơi rồi.
Tên nhóc này nghiện ăn son hay sao ấy. Cực kỳ thích trò này, làm hoài không chán. Khổ nỗi, Khương Vũ toàn phải mua loại son thành phần tự nhiên, giá cao ngất ngưởng, chỉ sợ anh ăn vào sẽ sinh bệnh.
Hai người thân mật "ăn son" hơn bốn mươi phút, cho đến khi màn thứ nhất kết thúc. Bộ Hy khóc sướt mướt, đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bàn trang điểm của cô.
Khương Vũ giật mình, vội vàng đẩy Cừu Lệ ra. Bộ Hy dường như không để ý, hoặc căn bản không quan tâm, xua tay: "Đừng để ý đến tớ. Hai người cứ tiếp tục đi."
Khương Vũ vội vàng đẩy Cừu Lệ ra, rút khăn giấy lau mặt cho Bộ Hy: "Có chuyện gì vậy? Sao cậu khóc thế? Phấn nhòe hết rồi này."
"Tớ nhảy sai nhiều chỗ quá," Bộ Hy òa khóc: "Tớ căng thẳng lắm. Nhiều bước không theo kịp nhạc. Càng nhảy càng sai..."
Khương Vũ biết Bộ Hy rất căng thẳng. Tối qua, cô nàng luyện tập gần như đến nửa đêm mới về. Nhưng cô không ngờ Bộ Hy lại mắc lỗi.
Cô nàng là một vũ công ba lê có kinh nghiệm mà.
"Đừng sợ. Chắc gì mọi người đã nhận ra," Khương Vũ an ủi.
"Không. Mọi người nhận ra hết rồi. Tớ thấy bà ngoại lắc đầu liên tục. Bà chắc chắn thất vọng lắm," giọng Bộ Hy run rẩy: "Tớ khiến mọi người thất vọng rồi. Bà ngoại vốn không muốn để tớ nhảy vai Nữ hoàng Thiên Nga. Vị trí này vốn là của cậu. Tớ không xứng. Queen không phải là tớ. Dù tớ có vai chính, tớ cũng không thể trở thành Queen."
Khương Vũ biết, sự tự tin của Bộ Hy đã sụp đổ hoàn toàn kể từ sau bữa tiệc sinh nhật của Bộ lão phu nhân.
Từ hôm đó đến nay, bên ngoài cô nàng tỏ ra bình tĩnh, luyện tập chăm chỉ, như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trên thực tế, cô nàng đã không còn là Nữ hoàng Thiên Nga tỏa sáng trên sân khấu nữa rồi.
"Đừng khóc nữa. Thời gian nghỉ giữa hiệp chỉ có mười lăm phút thôi," Khương Vũ lau nước mắt, dặm phấn lại cho cô nàng: "Bình tĩnh lại đi."
"Tớ không làm được thật rồi. Tớ không thể trở thành Queen. Tớ mắc lỗi rồi!" Cô nàng lắc đầu: "Tớ khiến mẹ và bà ngoại thất vọng. Tớ mãi mãi không bằng cậu."
"Đúng vậy, cô nói đúng," Cừu Lệ nhìn Bộ Hy, bình tĩnh nói: "Cô vĩnh viễn không bằng Khương Vũ."
Bộ Hy ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, ngạc nhiên nhìn anh. Cô không ngờ anh lại nói như vậy: "Anh... anh nói gì?"