Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 288: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:52:41
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trạng thái của cậu ấy rất vững, không hề căng thẳng đâu."

Khương Vũ vừa nói vừa ra khỏi phòng trang điểm, đi dạo quanh sảnh: "Cũng may là em chỉ dự bị thôi đấy. Tuyệt đối đừng có bất ngờ gì xảy ra, em chưa chuẩn bị xong đâu. Nếu bắt em lên diễn thật, chắc em bỏ chạy mất."

"Yên tâm đi. Anh xem nhiều buổi biểu diễn ba lê rồi, hiếm khi có tình huống bất ngờ để diễn viên dự bị lên sân khấu lắm," Cừu Lệ bình tĩnh an ủi bạn gái: "Em cứ ngoan ngoãn ngồi ở hậu trường, chơi game đi. Một lát là xong thôi."

"Sao em thả lỏng được chứ? Em phải theo dõi sát sao diễn biến trên sân khấu để chuẩn bị sẵn sàng," Khương Vũ đi ra sảnh ngoài, xúc động nói: "Vậy ra, ngay từ đầu anh đã biết em không được lên sân khấu, nên mới thi xong lâu rồi mà không nói gì đến việc về xem em thi đấu."

"Chủ yếu là anh không mua được vé máy bay."

"Gạt ai chứ? Tại anh không muốn về Bắc Thành thôi."

"Ừ, Tiểu Vũ hiểu anh đấy."

Khương Vũ ngồi bên sảnh hình trụ, mũi chân vẽ vòng tròn trên đất. Vô tình, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cửa sổ cách đó không xa.

Cô rón rén bước đến sau lưng người đàn ông, đánh giá bóng lưng của anh.

Tim đập nhanh hơn.

Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

"A Lệ?"

Cừu Lệ nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái vọng ra từ điện thoại. Anh quay người lại, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô.

Môi đỏ thắm, da trắng nõn, gương mặt thanh tú, thuần khiết. Những sợi lông vũ thiên nga dán hai bên tóc mai, đẹp đến mức anh ngỡ mình đang lạc vào một giấc mơ, chiêm ngưỡng một phong cảnh huyền ảo.

Cừu Lệ hơi nghiêng mắt, trong đôi mắt hiện lên vài phần căng thẳng.

Thêm một chút xấu hổ.

Anh cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn xung quanh, rồi dùng giọng điệu vụng về nói: "Ơ, anh xuyên không rồi à?"

"..."

Hai người cầm điện thoại, im lặng nhìn nhau rất lâu.

Vẻ buồn bã, luống cuống trong đáy mắt cô gái tan biến. Dần dần, trên khuôn mặt cô xuất hiện nụ cười rạng rỡ: "Đồ ngốc! Bạn trai!"

"Vừa nãy còn ở thư viện mà," Cừu Lệ tiếp tục diễn: "Kỳ lạ thật. Bó hoa này ở đâu ra thế?"

Khương Vũ nhìn anh, cuối cùng bật cười.

Cừu Lệ nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào trên má cô gái, khóe miệng cũng khẽ cong lên.

"Bạn trai, lại đây em ôm một cái nào."

Khương Vũ cúp điện thoại, dang rộng vòng tay muốn ôm anh. Cừu Lệ lập tức lùi lại hai bước, không muốn bộ quần áo ướt sũng của mình dính vào đồ diễn của cô.

"Giữ khoảng cách," Cừu Lệ lý trí nói: "Đợi buổi biểu diễn của em kết thúc rồi tính."

"Em có diễn đâu."

"Nhỡ đâu... thì sao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-288-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Khương Vũ hiểu tính cách của người đàn ông này. Hết cách, cô đành giữ khoảng cách hai mét với anh, đứng từ xa ngắm nhìn.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt đối phương đều chứa đựng sự khao khát và mong muốn không thể che giấu.

Khương Vũ thử bước về phía anh một bước. Đứng trước mặt anh, cô hơi nhón chân lên, đưa gương mặt xinh đẹp đến gần anh.

Hơi thở của người đàn ông khựng lại. Anh dời mắt đi.

Cừu Lệ sợ làm nhòe lớp trang điểm tỉ mỉ của cô, nên chỉ có thể ghé sát tai cô, hít hà mùi hương quen thuộc.

Anh thậm chí không dám đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

"Buổi biểu diễn bắt đầu chưa?"

"Hình như... bắt đầu rồi."

"Bao giờ thì kết thúc?"

"Hơn mười giờ."

Cô gái nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ anh. Hơi thở mềm mại phả lên da thịt anh, thật ngứa ngáy.

Tiếng mưa lớn ngoài cửa sổ che đi sự mê loạn của anh. Mỗi một phút, một giây trôi qua như một cực hình dài dằng dặc.

"Bạn trai, anh có nhớ em không?"

Lời thổ lộ nũng nịu của cô gái như một con rắn chậm rãi luồn vào tai anh, trêu chọc từng dây thần kinh mẫn cảm: "Còn em... rất nhớ anh đấy."

Cổ họng anh cử động, phát ra một tiếng nuốt nước bọt khẽ khàng: "Im miệng, đừng nói chuyện kiểu đó nữa."

"Tại sao?"

"Không có tại sao cả."

Ánh mắt Khương Vũ từ từ dời xuống:

"A!"

Khương Vũ kéo Cừu Lệ vào phòng trang điểm ấm áp, bảo anh cởi quần áo ướt ra để tránh bị cảm lạnh.

Phòng trang điểm rộng rãi, có hai bàn trang điểm đặt song song nhau. Trên bàn bày biện đủ loại phấn, bông phấn, bút kẻ mắt... Trên tủ quần áo là trang phục và trang sức của thiên nga trắng và thiên nga đen.

"Đây là phòng trang điểm chung của em và Bộ Hy, không ai khác vào đây đâu," Khương Vũ đẩy Cừu Lệ vào phòng tắm: "Đi tắm đi, em nhìn anh như sắp đông đá đến nơi rồi..."

Cừu Lệ cũng cảm thấy mình lúc này trông chẳng khác nào chuột lột. Anh vào phòng tắm, xả nước nóng.

Khương Vũ gọi điện cho Tiểu Lưu, trợ lý của Tạ Uyên. Chưa đầy nửa tiếng, Tiểu Lưu đã gõ cửa phòng trang điểm, đưa cho Khương Vũ một bộ vest sạch sẽ.

"Đây là quần áo dự phòng chuẩn bị cho Tạ tiên sinh, đề phòng có sự cố."

"Cảm ơn anh."

Khương Vũ biết, Tạ Uyên thường xuyên phải tham gia tiệc tùng, nên việc có người vô tình làm đổ rượu vang hoặc bia lên áo ông ta để kiếm cớ làm quen là chuyện thường xuyên xảy ra. Vì vậy, trợ lý Tiểu Lưu luôn chuẩn bị sẵn một bộ đồ dự phòng.

Loading...