Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 287: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:52:38
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa lên xe, Liễu Diệp đã đưa khăn giấy cho anh lau mặt.

"Sao cậu lại đạp xe thế? Mưa lớn thế này nguy hiểm lắm."

Cừu Lệ đắp khăn lên đầu, lau mái tóc ướt sũng: "Đi từ trung tâm thành phố đến đây, tắc đường kinh khủng."

"Đi đường vòng ngoài có lẽ đỡ hơn, không tắc đến thế đâu."

"Tôi đi từ sân bay đến, không đi đường vòng được."

Liễu Diệp thấy anh mặc áo sơ mi mỏng manh, bèn bật máy sưởi trong xe để anh ấm người: "Cậu từ thành phố khác đến Bắc Thành xem ba lê à?"

Cừu Lệ không chút do dự đáp: "Tôi đến thăm bạn gái."

Liễu Diệp nghe vậy, mỉm cười: "Tôi biết ngay mà. Dù là người mê ba lê đến đâu, cũng không liều mạng đạp xe trong mưa chỉ vì một buổi diễn. Nếu là thăm bạn gái, thì dù trời mưa hay rơi dao, cũng phải đi cho bằng được."

Cừu Lệ không đáp, nghiêm túc lau tóc.

Nhếch nhác quá! Bộ dạng này... còn đi gặp bạn gái.

Chẳng khác nào gặp quỷ!

Trong lòng, anh lại thầm mắng cái thành phố tồi tệ này.

Liễu Diệp có vẻ là một người phụ nữ thông minh, khéo léo. Suốt dọc đường, bà luôn tìm chuyện để nói với anh.

"Cậu là sinh viên đại học à?"

"Cậu học chuyên ngành gì?"

"Tâm lý học? Vậy cậu biết thôi miên không? Kiểu như trong phim ấy... có thể khiến người khác thay đổi ký ức?"

"Thôi miên thần kỳ đến thế ư?"

"Tôi không tin cậu có thể thôi miên tôi đâu. Chỉ cần tôi mở to mắt, tôi dám chắc cậu không làm gì được tôi."

Cừu Lệ xoa xoa thái dương, thật lòng muốn thôi miên bà ta, để bà ta im miệng ngay lập tức.

Người phụ nữ này luyên thuyên suốt cả quãng đường, chẳng kém gì bà cô Trình Dã nhà anh.

Nhưng vì đang ngồi xe của người ta, Cừu Lệ đành nhẫn nhịn, nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc bà ta tự nói tự nghe.

"Tôi ngưỡng mộ lớp trẻ các cậu quá, được yêu đương trong những năm tháng tươi đẹp như vậy."

"Tôi đến tuổi này rồi mà vẫn còn độc thân đây. Khó tìm được đối tượng quá!"

"Tiểu soái ca, các cháu quen nhau lâu chưa? Cậu còn đang học đại học phải không? Tình yêu học đường à?"

Cừu Lệ chưa kịp mở miệng, Liễu Diệp đã tự hỏi tự trả lời: "Chắc chắn là tình yêu học đường rồi! Thanh xuân thật đáng ngưỡng mộ!"

Cừu Lệ: "..."

Anh cảm thấy bà dì này tự nói một mình mà vẫn nói hay được, cũng thật tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-287-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Xe lái vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của viện nghệ thuật. Liễu Diệp lại đưa khăn giấy cho Cừu Lệ lau mặt: "Gặp bạn gái thì phải ra dáng gặp bạn gái. Bộ dạng bây giờ của cậu không ổn đâu. Nhưng không sao, thấy cậu lặn lội mưa gió đến đây, chắc bạn gái cậu sẽ thông cảm thôi."

Ban đầu Cừu Lệ cảm thấy bà rất phiền, nhưng khi bà cúi người xuống lau tóc giúp anh, Cừu Lệ bỗng cảm thấy một sự ấm áp bao trùm.

Cảm giác ấy, giống như khi anh nghĩ đến Nhậm Nhàn. Trong lòng anh trào dâng một thứ tình cảm dịu dàng, thứ tình cảm chỉ xuất hiện khi anh đối diện với mẹ mình.

"Cảm ơn chị," anh nói.

"Gọi chị gì chứ? Tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều, cậu nên gọi tôi là dì Liễu."

"Dì còn trẻ lắm."

Liễu Diệp lấy một chiếc ô gấp từ hộc tủ bên ghế phụ, đưa cho Cừu Lệ, cười nói: "Mau đi gặp bạn gái đi."

"Cảm ơn dì."

...

Viện nghệ thuật trông như một khối lục giác bất quy tắc khổng lồ, tọa lạc trên một khu đất rộng lớn trong khu công nghệ cao.

Dù hôm nay mưa lớn thế nào, cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của những người yêu thích ba lê. Vẫn có xe liên tục tiến vào trung tâm nghệ thuật.

Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ biểu diễn.

Cừu Lệ vội vã đi vào đại sảnh. Anh lấy tấm vé đã chuẩn bị sẵn trong túi áo khoác ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình trong tấm kính lớn, anh lại cất vé vào.

Đàn ông, phụ nữ trong sảnh đều ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp.

Chỉ có anh là ướt sũng, bó hoa trong tay không được bảo vệ cẩn thận, khiến anh nhận được không ít ánh mắt dò xét.

Cừu Lệ rời khỏi đại sảnh, đi ra hành lang vắng người, ngồi trên dãy ghế bên cửa sổ, lắng nghe giai điệu mở màn của vở "Hồ Thiên Nga" vọng lại.

Có lẽ thành phố này thật sự không chào đón anh.

Nhưng như thế thì sao? Anh chưa bao giờ để ý.

Khương Vũ là người duy nhất anh quan tâm trên đời này. Anh có thể vượt qua mọi khó khăn, gian khổ, để được chứng kiến vinh quang của cô.

...

Trước khi mở màn, Khương Vũ gọi điện cho Cừu Lệ: "Anh đang ở đâu thế?"

Cừu Lệ nhìn cây chuối tây bị gió thổi nghiêng ngả ngoài cửa sổ, đáp: "Anh đang ở thư viện, chuẩn bị thi cuối kỳ."

"Buổi biểu diễn tối nay sắp bắt đầu rồi, em căng thẳng quá!"

Cừu Lệ nghe ra giọng cô gái nhỏ hơi run, đúng là căng thẳng thật.

"Dù sao em cũng đâu có lên sân khấu," anh buột miệng nói: "Chỉ là diễn viên dự bị thôi mà, đừng căng thẳng quá."

"Nhỡ đâu... thì sao! Bên ngoài có rất nhiều khán giả đấy!"

Anh cười: "Bây giờ, diễn viên chính chắc còn căng thẳng hơn em."

Loading...