Khương Mạn Y thấy Tạ Uyên nhìn chằm chằm người ta như vậy, bèn nói: "Anh làm gì vậy?"
"Không có gì."
"Cô ấy rất giống A Yên."
"Em cũng cảm thấy vậy à?"
"Sao lại không chứ, đôi chân đẹp như vậy... nhiều năm qua em chưa từng thấy người thứ hai có được."
Tâm trạng Tạ Uyên bỗng trở nên ảm đạm, ông uống cạn ly rượu trong tay.
Thời gian diễn ra vở diễn thế kỷ "Hồ Thiên Nga" được ấn định vào đêm giao thừa cuối tháng mười hai.
Sáu giờ sáng, Khương Vũ thức dậy, đi hóa trang, diễn tập cùng các cô gái ở viện nghệ thuật vùng ngoại ô, gấp rút chuẩn bị cho vở diễn kéo dài bốn tiếng đồng hồ vào tối nay.
Tuy cô chỉ là dự bị vai nữ vương Thiên Nga, chỉ khi Bộ Hy xảy ra sai sót, cô mới được lên sân khấu. Bình thường, Bộ Hy chẳng bao giờ mắc lỗi, dù là tập luyện hay diễn tập, cô nàng đều ở trong trạng thái cực kỳ vững vàng.
Nhưng Khương Vũ chẳng hề lười biếng. Cả ngày cô ngồi yên cho thợ trang điểm hóa trang thành thiên nga. Đến ăn cơm, cô cũng chỉ được dùng ống hút để uống chút cháo, sợ làm nhòe lớp trang điểm.
Kỳ thi nghiên cứu sinh của Cừu Lệ vừa kết thúc. Anh mua được vé máy bay chiều ngày 31, bay về Bắc Thành.
Anh từng cho rằng tấm vé máy bay bay đến Hải Thanh năm 18 tuổi là vé một chiều, anh sẽ chẳng bao giờ trở về thành phố đau lòng này nữa.
Sau ba năm xa cách, khi anh bước xuống cầu thang máy bay, đặt chân lên mảnh đất của thành phố này lần nữa, một cảm giác kỳ lạ như được trở về quê hương bỗng trào dâng.
Hoặc có lẽ, bởi vì ở đây có cô gái anh yêu, vì cô mà Cừu Lệ bằng lòng yêu mảnh đất này một lần nữa.
Nhưng ngay lúc Cừu Lệ quyết định thích lại thành phố này chưa đầy một phút, anh, trong bộ vest lịch lãm, giày da bóng loáng, tay ôm một bó hoa hồng, đứng bên ngoài sân bay, nhìn cơn mưa lớn xối xả bên ngoài, sâu sắc cảm thấy...
Thành phố này không hợp với mệnh của anh.
Anh nhìn đồng hồ. Giờ này đúng vào giờ cao điểm tan tầm. Chiếc taxi Cừu Lệ ngồi đang kẹt cứng trên đường chính trong trung tâm thành phố.
Anh nhìn dòng xe ngoài cửa sổ đã kẹt cứng cả con đường, cúi đầu nhìn thời gian, rồi hỏi: "Không thể đổi tuyến đường khác sao? Tôi có việc gấp."
"Hết cách rồi." Tài xế nhìn bó hoa hồng trong tay anh, bất lực nói: "Giờ này đổi tuyến đường nào cũng kẹt hết. Hơn nữa, kẹt ở đây tiến lùi khó khăn, muốn đổi tuyến đường khác cũng không được."
Cừu Lệ nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua. Hơn hai mươi phút đồng hồ mà chiếc xe chưa đi được một kilomet.
Anh dứt khoát xuống xe, tiến đến bên đường thuê một chiếc xe đạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-286-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Tốc độ đi xe đạp nhanh hơn cả dòng xe bị kẹt cứng.
Mưa lớn không có dấu hiệu ngừng, mà càng lúc càng lớn, xối xuống mọi ngả đường của thành phố.
Bộ vest được Cừu Lệ đặc biệt chuẩn bị cũng bị ướt hết. Anh đội mưa chạy về phía trước, nhếch nhác đến mức không nỡ nhìn.
Gió kèm mưa trong ngày đông lạnh thấu xương da. Tay Cừu Lệ lạnh đến mất cảm giác. Anh cởi áo vest, trùm lên bó hoa hồng.
Anh vốn có kế hoạch xuất hiện trước mặt Khương Vũ một cách thật bảnh bao, thật đẹp trai phong độ, mang theo một bó hoa tươi lãng mạn, tạo cho cô một bất ngờ nho nhỏ.
Giờ xem ra, bản thân ướt như chuột lột, tám chín phần chắc chắn từ kinh ngạc sẽ biến thành kinh hoàng rồi.
Thành phố này, quả nhiên, vẫn đáng ghét như thế!
Ghét kiến trúc, ghét đèn đường, ghét cả nắp cống dưới lòng đường...
Cừu Lệ rướn người đạp xe ngược gió, bụng thầm rủa xả cảnh quan hai bên đường của cái thành phố này.
Tâm trạng tụt dốc không phanh.
Vượt qua được đoạn đường tắc nghẽn nhất, Cừu Lệ định vẫy một chiếc taxi ven đường, nhưng mưa lớn quá, xe nào cũng đã có khách.
Anh cắm cúi đạp xe về phía khu công nghệ cao, mắt không ngừng liếc tìm những chiếc taxi còn trống.
Đúng lúc đó, một chiếc Honda trắng giảm tốc độ, tiến sát lại gần anh. Liễu Diệp, người ngồi ở ghế lái, gọi lớn: "Cậu trai trẻ, cậu đến viện nghệ thuật phải không?"
Nước mưa tí tách rơi từ chân mày Cừu Lệ xuống. Anh liếc nhìn Liễu Diệp, không đáp, tiếp tục đạp xe.
Chỉ là... anh không thích nói chuyện với người lạ, nhất là kiểu người vô tình gặp rồi chủ động bắt chuyện, gọi "soái ca" ngoài đường như thế này.
Người bình thường thấy anh không trả lời chắc hẳn sẽ đi thẳng, nhưng Liễu Diệp thì không. Bà đạp phanh, chạy chậm theo anh, nói tiếp: "Cậu đi viện nghệ thuật thật hả?"
Cừu Lệ lạnh lùng đáp: "Đi thẳng theo đường này, khoảng ba cây số nữa là tới."
"À, tôi không hỏi đường. Ý tôi là, nếu cậu đến viện nghệ thuật thì tôi có thể cho cậu đi nhờ một đoạn. Mưa to thế này, đạp xe không tiện đâu."
Giọng người phụ nữ dịu dàng, hòa nhã, khiến lòng anh chợt thấy ấm áp.
Cừu Lệ đánh giá bà một lượt, đoán chừng tuổi bà cũng xấp xỉ mẹ mình.
Anh biết, cứ đạp xe thế này chắc chắn sẽ muộn giờ diễn. Không chần chừ, anh gật đầu ngồi lên xe của Liễu Diệp.