"Thật tốt."
Khương Mạn Y hỏi Liễu Diệp: "Chị làm công việc gì?"
"Tôi là giáo viên lớp năng khiếu của một trường mầm non." Liễu Diệp cười, nói: "Dạy bọn trẻ múa ba lê."
"Ba lê?"
Bà gật đầu: "Vâng, vừa rồi nghe chị nói con gái chị cũng học múa ba lê."
"Đúng vậy, con bé đang học ở Esmela, múa rất giỏi đấy."
"Esmela..." Liễu Diệp nhíu mày, dường như cảm thấy cái tên này rất quen thuộc: "Là lớp năng khiếu sao?"
"Chị biết múa ba lê mà không biết Esmela à?" Khương Mạn Y cũng rất ngạc nhiên: "Đó là nơi mà tất cả những người học ba lê ở Trung Quốc đều muốn đến học đấy."
"Tôi bị mất trí nhớ gián đoạn." Liễu Diệp bất lực nói: "Cho nên có một số việc không nhớ được rõ lắm."
"Đúng rồi." Khương Mạn Y gật đầu: "Thế giờ chị có chồng con gì không?"
Liễu Diệp lắc đầu: "Giờ tôi sống một mình."
"Ồ, thế à... Thế chị có thể thường xuyên đến quán rượu nhỏ 'Mạn Bộ' của chúng tôi chơi. Không có gia đình, không có con, tự do biết bao."
"Đúng vậy." Liễu Diệp nhìn tấm biển hiệu bên cửa, hỏi: "Cái tên 'Mạn Bộ' này có ý nghĩa đặc biệt lắm phải không?"
"Ơ, sao chị biết?"
Liễu Diệp mỉm cười bí ẩn: "Trực giác."
"Thế trực giác của chị chuẩn lắm đó. Cái tên này là tôi với người bạn thân nhất của tôi cùng đặt. Chúng tôi hẹn, sau này nếu có chia xa, đi trên đường mà nhìn thấy quán bar tên 'Mạn Bộ', thì nhất định phải dừng lại, vào ngồi một chút."
Liễu Diệp nghe những lời này, cảm giác như đã từng nghe thấy ở đâu đó, nhưng lại xa xôi như chuyện của kiếp trước.
"Các cô... lãng mạn thật."
"Chỉ có cái c.h.ế.t mới có thể khiến sự lãng mạn dừng lại vĩnh viễn." Khương Mạn Y thở dài, bất lực: "Hy vọng kiếp sau tôi vẫn còn cơ hội gặp lại cô ấy."
Đúng lúc này, Khương Vũ hát mệt, cuối cùng cũng xuống sân khấu.
Những khách còn lại trong quán cũng thở phào một hơi. Tạ Uyên cầm bình giữ nhiệt, rót nước ấm cho cô: "Con vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
"Tiểu Vũ, mau qua đây." Khương Mạn Y vẫy tay với Tiểu Vũ: "Qua đây gặp bạn mới của mẹ này."
Khương Vũ đi về phía quầy bar, bất mãn nói: "Con đặc biệt hát cho mẹ nghe mà mẹ không chịu nghe! Còn chê con hát dở nữa."
"Xin con đấy, con ngoan ngoãn múa đi, đừng đến hại quán bar của mẹ được không? Mẹ làm ăn cực khổ lắm."
"Hả, ba nói con hát rất hay mà!"
"Cho dù con muốn g.i.ế.c người, ông ấy cũng đưa d.a.o cho con nữa là." Khương Mạn Y bất lực nói: "Chưa từng thấy ai chiều con cái như vậy hết, sớm muộn cũng hư cho xem."
"Ối, chị gái xinh đẹp này là bạn mới quen của mẹ hả?" Khương Vũ đánh giá Liễu Diệp: "Chị gái có khí chất quá nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-285-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Liễu Diệp nhìn Khương Vũ, không hiểu vì sao trong lòng trở nên mềm mại. Bà đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ: "Con... ngoan lắm."
"Hì hì."
Người phụ nữ này mang theo một loại khí chất như ánh mặt trời, khiến Khương Vũ cảm thấy ấm áp và rất thân thiết.
Lúc này, Tạ Uyên cũng đi tới, nói với Khương Mạn Y: "Anh cảm thấy Tiểu Vũ rất có khiếu ca hát, lại còn thích ca hát nữa. Anh quyết định bồi dưỡng sở thích này của con bé, thành lập công ty băng đĩa cho con bé."
Khương Mạn Y: ...
Tôi quỳ xuống, tôi gọi ông là ba được chưa!
Khi Liễu Diệp nhìn thấy Tạ Uyên, chiếc ly trong tay bà bỗng rơi xuống đất, phát ra một âm thanh trong trẻo.
Bà lùi về sau một bước, trên mặt lộ vẻ bối rối.
"Ôi, để tôi đổi ly khác cho chị, cẩn thận đừng giẫm phải đấy." Khương Mạn Y vội vàng gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp.
Tạ Uyên cũng chú ý đến người phụ nữ trước mặt, liếc qua gương mặt bà rồi dời tầm mắt xuống chân bà.
Bỗng, trong lòng ông như có linh cảm, hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh mắt ráo riết đuổi theo đôi mắt màu nâu của bà.
"Cô... tên là gì?"
"Liễu Diệp, còn anh?"
"Tạ Uyên, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?"
"Chắc là không đâu."
Liễu Diệp nhíu mày, ánh mắt rất phức tạp.
Cảm giác người phụ nữ này cho ông rất giống với A Đàn, tuy gương mặt có nét không giống, nhưng thần sắc trong mắt, giữa hai hàng lông mày lại cực kỳ giống...
Khương Mạn Y trở lại, đưa cho Liễu Diệp một ly cam vắt khác.
"Chồng chị đẹp trai quá." Liễu Diệp nói với Khương Mạn Y: "Cũng rất trẻ, không giống người đã có con rồi."
"Ôi trời, hiểu lầm rồi, ông ấy không phải chồng tôi." Khương Mạn Y cười, nói: "Bạn trai tôi đẹp trai hơn, trẻ hơn ông ấy nhiều."
"Hả, ông ấy không phải cha của con gái chị sao?"
Khương Mạn Y ôm vai cô gái nhỏ: "Cô nhóc này là con gái nuôi, tôi nhặt được từ trong thùng rác về."
Liễu Diệp gật đầu, rồi nhìn đồng hồ đeo tay: "Không còn sớm nữa, tôi phải về đây."
"Được, thế tôi không giữ chị nữa, lần sau đến chơi nhé."
"Được."
Liễu Diệp xoay người ra khỏi quán rượu, ánh mắt Tạ Uyên cứ nhìn chằm chằm theo bóng lưng bà.
Tư thế đi đường của bà... hoàn toàn khớp với cô gái trong ký ức của ông, đến mức ông cảm thấy mình đang nằm mơ.